Cô cũng bất đắc dĩ, nếu có thể tìm một công việc nghiêm túc cho anh Hứa Xương thì tốt rồi, để cho anh quá độ mất hai năm, chờ cải cách mở cửa, Hứa Xương lại là người linh hoạt như vậy, nhất định có thể kiếm được tiền.
Túi da rắn nặng quá, Tạ Tiểu Ngọc vác trên vai, đến nhà của Dư Thư Phương.
"Tiểu Ngọc, bài này cô viết tốt quá!" Dư Thư Phương đọc hai lần mới chưa đã thèm mà buông xuống.
Trên bài báo, nói về một cô bé mới mất cha mẹ, đau lòng, sợ hãi, hoang mang, lúc này, thím hai của cô ấy quan tâm cô ấy như mẹ ruột, mua quần áo mới cho cô ấy, nấu thịt kho tàu cho cô ấy ăn, đối với cô ấy còn tốt hơn con gái ruột nhà mình.
Lúc phóng viên phỏng vấn, cô bé nói thím hai là thím hai tốt nhất, trên bài báo mười mấy năm trước, trong ảnh chụp mà phóng viên chụp được, cô bé rúc vào trong lòng ngực thím hai, nhưng có ai biết, tất cả việc thím hai làm chỉ là giả dối.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, năm cô bé mười lăm tuổi, thím hai để cô ấy hưởng ứng kêu gọi xuống nông thôn, hơn nữa còn gả cho tên ngốc thay con gái mình, không cho cô ấy quay về thành phố.
Lúc cô gái trải qua muôn vàn khó khăn quay về thành phố muốn tìm việc, thím hai lập tức xé rách da mặt, bài báo khiến cho người đọc suy nghĩ sâu xa, mỗi chữ đều thấy máu.
Dư Thư Phương chỉ vào một đoạn trong đó, hỏi Tạ Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc, sao trong bài cô luôn khen gia đình bác gái Kim thế?"
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Thẩm Vân Trân nói, bác gái Kim thả cô ấy về nhà, cô ấy xóa bỏ toàn bộ ân oán giữa mình và nhà bác gái Kim, Vân Trân muốn quay lại làm việc, sau này nói không chừng còn cần bác gái Kim làm chứng, người định hôn sự với con trai nhà bác ấy là nhà thím hai, hiện giờ khen nhiều một chút, sau này dễ nói chuyện."
"Cô suy xét thật chu đáo."
"Vậy bài này có cơ hội đăng lên không?!
Dư Thư Phương nói: "Hôm nay tôi sẽ lập tức đưa cho chủ biên của chúng ta xem, nếu hôm nay không kịp gõ chữ thì ngày mai, tôi cảm thấy vấn đề không lớn."
Nếu bài báo này được đăng, nhất định có thể khiến cho mọi người nghị luận sôi nổi, vạch trần gương mặt giả dối của thím hai của Thẩm Vân Trân.
Tạ Tiểu Ngọc nhìn mặt Dư Thư Phương, tất cả mụn mới đều đã biến mất sạch sẽ, còn một chút sẹo mụn, cái này không gấp được, còn phải điều trị một thời gian.
Thấy cơm sáng của cô ấy vẫn còn nguyên, Tạ Tiểu Ngọc khó hiểu: "Thư Phương, cơm sáng của cô lạnh hết rồi."
Dư Thư Phương nhéo nhéo thịt trên mặt: "Tôi không ăn."
Lăng Ái Như tức không chịu nổi, oán trách với Tạ Tiểu Ngọc: "Cũng không biết tại sao gần đây con bé lại thế này, một hai phải giảm béo, hiện tại ngay cả cơm sáng cũng không ăn, Tiểu Ngọc, cháu khuyên nhủ con bé đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể sẽ không chịu được mất!"
"Mẹ, sao mẹ lại nói ra khuyết điểm của con trước mặt bạn bè con, con đang giảm béo, ai kêu con uống nước lạnh cũng béo."
"Cô cũng không bị béo quá." Tạ Tiểu Ngọc nhìn sắc mặt vàng vọt của Dư Thư Phương, quả thực không tốt như lần trước.
Cô hỏi Lăng Ái Như: "Dì Lăng, Thư Phương như này đã liên tục bao lâu rồi?"
"Đã hơn một tuần." Lăng Ái Như không khuyên được, kêu Tạ Tiểu Ngọc khuyên nhủ con gái bà ấy.
Tạ Tiểu Ngọc nói với Dư Thư Phương, thể chất của cô ấy là thể chất dễ béo, bắt mạch cho cô ấy, kê đơn thuốc kêu cô ấy điều trị một tháng, sau đó nói: "Cô lấy giấy bút tới đây, tôi viết thực đơn một tuần cho cô, trước tiên ăn theo thực đơn này một tháng đã, tối mỗi ngày xuống lầu chạy hơn một tiếng."
"Cháu bảo nó chạy bộ? Nó tuyệt đối không làm được." Lăng Ái Như cũng không tin.
"Mẹ, sao mẹ lại hắt nước lạnh lên đầu con thế, con nhất định có thể kiên trì."
Tạ Tiểu Ngọc cười thầm không nói, Dư Thư Phương như này, hẳn là có người mình thích rồi, bản thân cô ấy có quyết tâm, là có thể kiên trì được.
Sắc mặt Dư Thư Phương khá hơn trước nhiều, rất tin tưởng đơn thuốc trung y điều dưỡng bên trong của Tạ Tiểu Ngọc, phương thuốc mà mà sư phụ cô truyền xuống dùng rất tốt.
Cô ấy dán tờ thực đơn kia trên cửa phòng bếp: "Sau này em sẽ ăn như vậy, ít đầu ít muối, tốt nhất nấu nước"
Chị dâu cả của Dư Thư Phương đứng dậy nhìn, cười nói: "Tất cả đều là rau dưa, hoa màu, thịt gà, thịt cá, chuyện này có gì khó, mỗi ngày trước khi đi làm, chị dâu sẽ nấu cho em, em mang tới đơn vị ăn."
"Cảm ơn chị dâu, chị dâu tốt nhất."
Chị dâu cả của Dư Thư Phương nói: "Mẹ, tháng sau đơn vị con phân phát nhà, con và Cường Tử đưa bọn trẻ dọn qua đó ở."
Lăng Ái Như sảng khoái đồng ý: "Cuối tuần các con đừng nổi lửa, về nhà ăn cơm."
"Dạ được, cảm ơn mẹ."
Bầu không khí nhà này cũng thật tốt, nhà họ Dư một trai một gái, mẹ chồng nàng dâu, chị dâu em chồng ở chung rất hài hòa.