Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 145



Cả đám con trai bị hành hạ nửa đau đầu ồn ào vây Nghiêm Dặc lại, vui cười đùa giỡn: "Anh Dặc, sao anh có anh lại không nói, hại chúng e nửa tháng phải ăn rau dại, anh nói đi làm sao bây giờ?"

Đương nhiên trong lòng bọn họ cũng biết, thật ra bọn họ được dính chút ánh sáng của Nghiêm Dặc, nếu không thì sao có cơ hội huấn luyện với đội trưởng đại đội đặc chủng tác chiến.

À phì, sao lại là dính chút ánh sáng của Nghiêm Dặc, rõ ràng là dính chút ánh sáng của đối tượng anh ấy.

Nghiêm Dặc bị bọn họ đè trên mặt đất chỉ bất đắc dĩ cười, cũng không còn phản kháng: "Suy nghĩ mấy ngày nay các cậu ăn thịt thỏ đều do tôi mang đến, như thế này đi, tôi mời các cậu ăn sáng trong một tuần."

"Vậy không được, chúng ta muốn đến nhà anh ăn cơm."

"Không có cửa đâu, đối tượng của tôi còn lâu mới nấu cơm cho các cậu ăn."

"A ha ha, vậy anh chết chắc rồi!"

Tạ Tiểu Ngọc nghe thấy bên trong bức tường trong sân có tiếng cười đùa, có thể thấy đám bạn bè của Nghiêm Dặc biết huấn luyện viên nghiêm khắc là anh cậu của Nghiêm Dặc, khẳng định đang làm loạn với anh. Ta Tieu Ngoc di vao thi nhin thay Nghiem Dac bị cả đám mang vẻ mặt tiều tụy không buông tha làm am了

Nhìn kỹ mặt bọn họ xanh xao, khẳng định những ngày này ăn không ngon ngủ không ngon, đến cả anh Nghiêm Dặc cũng gầy đi không ít.

Tạ Tiểu Ngọc vừa đau lòng vừa buồn cười, nói với bọn họ: "Anh Nghiêm Dặc, cuối tuần đưa bạn của anh tới nhà ăn cơm đi."

"Em gái tốt lắm." Khoảng hơn mười người bạn kia đồng ý trăm miệng một lời.

Mạnh Cảnh Niên trâm mặc: "Không biết xấu hổ, đây là em gái của tôi."

Đám người Trần Niên thật sự bị huấn luyện viên Mạnh dọa sợ, lập tức giải tán, dù sao cuối tuần có thể đến nhà đối tượng của anh Dặc ăn cơm rồi, đây còn là do chính đối tượng của anh ấy mời nữa chứ.

He he he, ai không muốn đến nhà vương bát độc tử chứ.

Chỉ có Nghiêm Dặc vẫn đứng nguyên ở chỗ cú, ngày mai anh cậu phải đi rồi, tốt quá rồi.....

Mạnh Cảnh Niên nói với Tạ Tiểu Ngọc là sáng sớm ngày mai sẽ đi, Tạ Tiểu Ngọc gọi khuya anh về ăn nhà ăn cơm, Mạnh Cảnh Niên gật đầu nói được, còn bàn bạc với Tạ Tiểu Ngọc: Ăn tết đến nhà anh đi"

Tạ Tiểu Ngọc ăn tết ở đâu cũng được, hơn nữa cô cũng chưa kết hôn, vốn dĩ định ăn tết ở nhà mẹ de.

Cô nói: "Anh trai, em mà đi thì phải mang theo ba đứa nhỏ, như vậy thì Tinh Tinh không thể đoàn tụ với ba được rồi."

Mạnh Cảnh Niên nói: "Anh đã suy nghĩ đến chuyện này rồi, em mang theo bọn nhỏ về nhà ăn tết, mùng hai lại mang Tinh Tinh đến Bắc Kinh đoàn tụ, nếu như nhà họ Nghiêm không đồng ý thì bảo đối tượng của em mang em gái về Bắc Kinh ăn tết, em mang em trai về nhà ăn tết."

"Được ạ, vậy để em về hỏi ý kiến của Tinh Tinh." Thật ra cũng không cần hỏi, khẳng định Tinh Tinh phải ở cùng một chỗ với cô.

Cô quay đầu hỏi Nghiêm Dặc: "Anh Nghiêm Dặc, vậy còn anh thì sao, anh qua tết như nào?"

Mạnh Cảnh Niên hat cằm về phía Nghiêm Dặc: "Tiểu Ngọc, ông ngoại nói muốn gặp đối tượng của em một chút, anh đề nghị năm nay em cùng nhau đi, đương nhiên rồi, suy nghĩ đến nhà em cũng là cả một nhà, không tiện thì có thể tìm cơ hội sau.

Nghiêm Dặc có chút được cưng chiều mà lo sợ, như này là sắp gặp mặt người lớn sao?

Anh ở thôn Thanh Sơn bốn năm không có trở về kinh thành ăn tết, người trong nhà ở kinh thành cũng không ai quan tâm, năm nay anh cũng không định trở về nhìn vẻ mặt dối trá của đám người kia, hơn nữa lại không có Tiểu Ngọc ở bên cạnh, anh và ba thật sự không hòa hợp được với bà và cô của mình.

Cho dù là ba chắc cũng muốn đóng gói anh đưa đến nhà ông ngoại của Tiểu Ngọc kìa.

Anh không nghĩ tới anh cậu mời anh gặp người lớn, cho nên anh thật sự không có đắc tội anh cậu nhỉ

Nghiêm Dặc có chút khẩn trương trong lòng, anh nhỏ hơn anh cậu năm tuổi, cho dù suy nghĩ, thủ đoạn, hành vi logic, luôn cảm thấy năm năm này là một cây cầu không thể bước qua được.

Không biết lúc anh hai mươi lăm tuổi có thể đạt tới trình độ hiện tại của anh cậu không nữa.

Nhưng anh trưởng thành, anh cậu cũng đang trưởng thành mà, ài, trước kia anh ở thôn Thanh Sơn, đại viện Bắc Kinh, ở trường học hiện tại anh cũng xếp hạng đầu, nhưng mà so sánh với anh cậu vẫn luôn thiếu một chút.

Mạnh Cảnh Niên dường như nhìn ra Nghiêm Dặc đang xoắn xuýt cái gì, hiếm khi thấy anh cười: "Đừng xoắn xuýt, đây là vấn đề của thiên phú, người nhà chúng tôi đều thông minh, cậu còn không so sánh được với Tiểu Ngọc thì đừng nói gì đến tôi."

Nghiêm Dặc:... Bị đả kích rồi!

Mạnh Cảnh Niên còn nói: "Nhưng mà cậu cũng xem như không tệ rồi, dưới tay tôi mang theo nhiều lính như vậy, cậu có thể xếp hạng ba, cứ như vậy đi, cậu về ký túc xá đi, tôi muốn về nhà ăn cơm với em gái, còn có rất nhiều lời muốn nói, không muốn bị quấy rầy."
— QUẢNG CÁO —