Cô đánh hai cái vào mông cá nhỏ: "Lần sau lại mở đồ của chị, chị sẽ lấy cái chày cán bột đánh em."
Cá nhỏ không hiểu tại sao chị phải tức giận, dù sao chị gái đánh cũng không đau, cậu bé phản bác: "Vậy ai bảo chị để vào hộp bánh ngọt chứ."
Tạ Tiểu Ngọc mặc kệ Cá nhỏ, hiện tại quan trọng chính là giấu kỹ đồ vật này.
Cô không dám nhìn Nghiêm Dặc, chạy vào phòng khóa đồ dùng kế hoạch hóa vào trong ngăn tủ, may mắn cá lớn ngốc nghếch đáng yêu và Tinh Tinh nghịch ngợm không thấy được.
Cá nhỏ không hiểu lắm, hỏi Nghiêm Dặc: "Anh rể à, chị ấy thật không bình thường, chị ấy làm sao vậy?"
Nghiêm Dặc cũng đỏ mặt, anh dọa cá nhỏ: "Em thảm rồi, kia là đồ quý giá của đơn vị chị ấy, hư hỏng một cái là phải bồi thường rất nhiều tiền, em không được nói với ai về chuyện tối nay đâu đấy.
"Cũng không thể nói với anh trai và Tinh Tinh được sao?" Cá Nhỏ hỏi.
Nghiêm Dặc nghiêm túc gật đầu: "Không thể."
Anh đột nhiên nhớ tới, trí nhớ của Cá Nhỏ cực kỳ, hơn nữa đến tết còn phải đến nhà anh cậu.
Anh nhấn mạnh với cá nhỏ lần nữa: "Đặc biệt là anh họ của em, nhất định không thể nói cho anh ấy biết đó!"
Lỡ như anh họ hiểu lầm là anh và Tiểu Ngọc dùng, anh nhất định phải chết!
"Được ạ được ạ." Cá Nhỏ thấy anh rể cẩn thận như thế thì liên tục gật đầu, quả bóng này nhất định rất đắt, cậu còn lâu mới nói ra.
Canh bún mọc quá thơm, cá lớn cá nhỏ và Tinh Tinh lại ăn thêm nửa bát.
Mấy người ở phòng bếp, mỗi người đều ngồi trên băng ghế nhỏ, vốn phải rất náo nhiệt, nhưng bọn họ phát hiện hôm nay chị gái với anh đều không bình thường.
Bình thường chị gái líu ríu rất nhiều, hôm nay hai người chị gái với anh đều cúi đầu ăn canh bún mọc, cũng không nói chuyện.
Cá Lớn hỏi: "Hai người cãi nhau ạ?"
Tinh tinh: "Khẳng định cãi nhau rồi."
Cá Nhỏ: "Đừng nói nữa, đều tại em, em làm hỏng đồ vật rất đắt, chị phải bồi thường tiền, vậy nên một tuân em không ăn đồ ăn vặt có được không?"
Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc đồng thời mở miệng: "Ngậm miệng."
Cá Nhỏ bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, cuối cùng là thứ đồ đắt đến mức nào chứ, sau này không hỏi anh họ thì không được!...
Nghiêm Dặc chỉ có thể rời trường học vào cuối tuần và ban đêm ngày nghỉ, giờ anh lại phải trở vê, nếu không sẽ lỡ chuyến xe buýt cuối cùng, nếu như có xe đạp thì tiện lợi hơn chút rồi.
Anh bàn bạc: "Tiểu Ngọc, chúng ta mua cái xe đạp đi."
Tạ Tiểu Ngọc: "Một cái xe đạp hơn một trăm tệ, quá đắt."
Tỉnh Tinh véo ngón tay tính toán, một bình sữa bột hơn hai mươi tệ, cô bé và hai người anh trai một tháng phải uống hết ba bình.
Cô bị dọa nhảy dựng lên: "Chị, em với anh trai ba tháng uống hết một chiếc xe đạp, vậy chúng em không uống nữa."
Tạ Tiểu Ngọc cười lên ha hả, Tinh Tinh cũng rất biết cách sống đó, cô cười nói: "Tiền sữa bột này không thể tiết kiệm."
Cá nhỏ vụng trộm nhẹ nhàng thở ra, cậu bé còn định phải cao lớn nữa kìa.
Tạ Tiểu Ngọc lúc đầu muốn âm thầm đưa đồ kế hoạch hóa cho chị Hoa, nhưng lần này thì hay rồi, bị cá nhỏ lấy ra thổi bóng, anh Nghiêm Dặc cũng biết rồi.
Cô đưa Nghiêm Dặc đi ra ngoài, dứt khoát mang theo hộp bánh ngọt của Thịnh Ký, đỏ mặt giải thích: "Cái này là mang cho chị Hoa, anh không được nói linh tỉnh.”
"Ừm..." Nghiêm Dặc đỏ mặt, anh nào có dám nhắc lại, Tiểu Ngọc đi làm ở bệnh viện nên loại chuyện này rất bình thường, chỉ là anh không thể bỏ qua được thôi.
"Vậy tối thứ sáu anh mời bọn người Trần Niên tới dùng cơm?" Nghiêm Dặc hỏi.
"Đến đi." Tạ Tiểu Ngọc cũng không lúng túng như vậy nữa: "Đã nói nhất định phải mời bọn họ đến ăn cơm mà. Đúng rồi, Chu Cảnh Họa nói cho bọn mình mấy tấm vé, tết nguyên đán đến đại kịch viện xem đi."
"Được."
Nghiêm Dặc rất là mong chờ, xem cái gì không quan trọng, mấu chốt là có thể ở cùng một chỗ với Tiểu Ngọc, Trần Niên bọn họ khẳng định đố ky muốn chết.
Trên đường trở về, Nghiêm Dặc nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của anh cậu, đi làm nội ứng, tích lũy vinh dự để tốt nghiệp sớm một chút, tốt nghiệp là có thể kết hôn rồi!...
Đưa tiễn Nghiêm Dặc, Tạ Tiểu Ngọc vỗ vỗ khuôn mặt nóng lên, thật là, lúc phổ cập khoa học cho Hồng Liên Hương với nhóm chị gái cô cũng không có thẹn thùng, sao lúc này mặt lại bỏng như vậy chứ?
Cô đã như vậy rồi, đoán chừng anh Nghiêm Dặc càng ngại hơn nhỉ, anh ay đã ít nói thì trớ, lúc ăn cơm cũng chẳng nói lời gì. Ha ha ha.. Tạ Tiểu Ngọc nghĩ anh còn nghẹn ngùng hơn mình là muốn cười.
Cô gõ cửa nhà chị Hoa, chưa được một lát, chị Hoa mở cửa sân ra, hai người ngầm hiểu lẫn nhau, chị Hoa nhận lấy hộp bánh ngọt.
Giọng nói của Tạ Tiểu Ngọc cực kỳ nhỏ, nói cho chị Hoa biết bên trong có 19 cái: "Lúc đầu là 20 nhưng bị cá nhỏ coi làm bóng bay làm hỏng mất một cái, chị giấu kỹ đi, đừng để cho Thiết Đản Thiết Trụ động tới, tháng sau em đưa thêm cho chị. "