Nhưng ông Quan lại tiếp tục bổ thêm một dao: "Nhưng hình như tính ra ba đời nhà các ông, chưa từng có cặp sinh đôi nào?"
Cá Lớn Cá Nhỏ:.. Ông cụ này làm sao vậy?
Mạnh Hoài Sơn ôm Cá Nhỏ đã sắp khóc, phùng mang trợn mắt nói: "Lão Quan, ông đang ghen tị vì tôi tự dưng có thêm ba đứa cháu ngoại đấy à, tôi không sang nhà ông chơi nữa."
Lão Quan vội nói xin lỗi, ông ấy thật sự rất thắc mắc mà.
Tất nhiên là ông ấy hy vọng đồng đội cũ của mình con đàn cháu đống, chỉ là về hưu nhưng ông ấy vẫn mắc bệnh nghề nghiệp, muốn kiểm chứng nghi ngờ của mình.
Tạ Tiểu Ngọc phải dỗ dành Cá Lớn Cá Nhỏ rất lâu, thề dù các cậu có không phải là em ruột, cũng sẽ coi như em ruột của mình, hai cậu bé sợ bị vứt bỏ mới vui vẻ trở lại.
Cá Lớn nhanh chóng vui vẻ trở lại, cùng chơi với Tinh Tỉnh, trong khi người thoạt nhìn không dễ bị tổn thương như Cá Nhỏ lại cứ dính chặt lấy Tạ Tiểu Ngọc cho tới khi đi ngủ.
Sáng sớm ngày mùng hai, Mạnh Cảnh Niên và Mạnh Hoài Sơn tiễn bọn họ đi ra bến tàu đi thuyền, Mạnh Hoài Sơn không nỡ rời xa các cháu ngoại, hận không thể đi cùng bọn họ. Manh Canh Nien tran an 6ng cu Nghiem: "Den tháng giêng sang năm bọn nó sẽ về đây tổ chức tiệc cưới."
Mạnh Hoài Sơn lại vui vẻ trở lại như đứa trẻ.
Mùng hai lên đường, mùng ba đến Bắc Kinh, lúc đi mặc áo khoác, đến khi chuyển tàu hỏa bọn họ đã bắt đầu mặc quần áo mùa đông dày cộp.
Lúc bọn họ xuống tàu, Nghiêm Bình Châu cũng đã sắp xếp cảnh vệ và xe tới đón bọn họ, vẫn là cảnh vệ Triệu lần trước. Anh ta hỏi bọn họ đi đâu.
Tạ Tiểu Ngọc nói đi tới đơn vị của bác Nghiêm trước, Tỉnh Tỉnh muốn thăm cha, cô cũng muốn gửi mấy thứ đặc sản này ở chỗ bác Nghiêm. Cô không muốn mang đồ ông ngoại chuẩn bị cho mình tới nhà họ Nghiêm đâu.
Mang qua đó chắc chắn sẽ bị nhìn thấy, nếu không để lại chút gì đó, người nào đó sẽ lại lấy cớ mắng cô không lễ phép, mà đến cái vỏ sò cô cũng không muốn cho bên đó.
Nghiêm Bình Châu thầm vui mừng khi nhìn đống đồ chất đầy cốp sau kia, chắc chắn là ông ngoại của Tiểu Ngọc rất thích cháu ngoại, theo đó con trai ông ấy cũng được đối xử tử tế, trong này có rất nhiều quà tặng đặc biệt dành cho anh.
Nghiêm Bình Châu cùng trở về nhà với bọn họ, còn nói: "Ăn cơm trưa xong các con trở về Bình thành luôn đi."
Tạ Tiểu Ngọc cũng định như vậy, vì đổi lịch để nghỉ dài ngày hơn, mùng bổn cô phải làm ca đêm.
Nhưng hiển nhiên là Hà Tú Phân không cân nhắc đến công việc của con cháu, sinh nhật của Hà Tú Phân là mùng tám tháng giêng, bà ta nói với Nghiêm Dặc nói: "Mười lăm tháng giêng cháu mới đi học đúng không, ở nhà thêm mấy ngày đi."
Nghiêm Dặc: "Mùng bốn Tiểu Ngọc đã phải làm ca đêm rồi."
"Công việc đó của nó một tháng kiếm được mấy đồng, đi làm có khác gì không làm."
Người nói chuyện là Nghiêm Bạch Huệ, hôm nay là mùng ba, theo lý con gái đi lấy chồng đến mùng hai mới về nhà mẹ đẻ, nhưng Nghiêm Bạch Huệ đã ở lỳ đây từ ba mươi tết đến tận bây giờ, nói chung là không đi đâu cả.
Nghiêm Dặc tức giận nói: "Cháu còn chưa đi làm đâu, tất cả đều sống dựa vào tiền lương của Tiểu Ngọc, cháu có tư cách gi không cho cô ấy đi làm."
Nghiêm Bạch Huệ:...
Hà Tú Phân nói: "Vậy cứ để Tiểu Ngọc đi về trước là được, năm nay là đại thọ sáu mươi của bà, cháu phải ở lại đón sinh nhật với bà nội chứ?"
Nghiêm Dặc cũng biết trở về là sẽ cãi nhau, anh nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Đừng quan tâm, lát nữa chúng ta sẽ đi."
Thậm chí anh còn không muốn ăn cơm trưa ở đây, ở nhà ông ngoại anh quyến luyến không muốn đi bao nhiêu, bên phía bà nội anh lại muốn rời đi luôn bấy nhiêu.
Rõ ràng bà nội cũng không muốn gặp anh, tội gì cứ phải bắt anh ở lại.
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Được rồi, lát nữa em sẽ nghĩ cách."
Nhưng không chờ Tạ Tiểu Ngọc nghĩ cách, chuông điện thoại nhà họ Nghiêm vang lên, có người gọi điện thoại tìm Tạ Tiểu Ngọc.
Tất cả mọi người đều tò mò, thậm chí Tạ Tiểu Ngọc cũng thắc mắc, cô chưa cho ai số điện thoại nhà ông nội Nghiêm Dặc, thậm chí còn không cho ông ngoại biết, tại sao có người biết mà gọi đến đây tìm cô?
Nghiêm Bạch Huệ vừa nhận điện thoại còn vừa châm chọc nói: "Này, người bên phía bệnh viện cháu gọi tới đấy, cháu bận thì mau về đi, đừng làm chậm trễ công việc. Nhưng Tiểu Dặc không thể đi được, nó phải ở lại mừng đại thọ sáu mươi tuổi của bà nội nó."
Tạ Tiểu Ngọc liếc nhìn cô của Nghiêm Dặc, nhận điện thoại, không bao lâu sau, cô hốt hoảng đến mức làm rơi cả ống nghe điện thoại.
Nghiêm Dặc bước nhanh tới đỡ Tạ Tiểu Ngọc đang lảo đảo, sốt ruột hỏi: "Sao vậy?"
Tạ Tiểu Ngọc không thể nói rõ tư vị trong lòng mình, mờ mịt thuật lại tin tức người ở đầu điện thoại bên kia vừa thông báo: "Tạ Đông Hải chết rồi... Bị Qúy Thục Cầm đâm chết."