"Nhưng cha mẹ ruột cô ấy tìm tới để tống tiền, thấy không mò được thứ gì, bọn họ tung tin đồn là cô ấy bất hiếu với cha mẹ. Sau đó, báo chiều chúng tôi tới phỏng vấn mới biết, cha mẹ ruột của cô ấy muốn cô ấy bỏ tiền ra cưới vợ cho em trai, còn muốn cô ấy nhường công việc lại cho em trai, đúng là loại người xấu xa."
Đây chính là điều Tạ Tiểu Ngọc lo sợ: "Cá Lớn Cá Nhỏ không phải là con ruột của mẹ tôi, sau tìm được người thân của bọn họ, nếu người ta muốn đưa bọn họ đi, tôi cũng không có cách nào."
"Đúng vậy, thế nên cô phải cẩn thận, Cá Lớn Cá Nhỏ được mẹ cô nuôi mười năm, tại sao phải đưa cho người khác chứ."
Dư Thư Phương lại nói tiếp: "Bọn họ không nuôi Cá Lớn Cá Nhỏ từ nhỏ, sao có tình cảm với bọn trẻ chứ, vậy thà không tìm còn hơn. Tôi thấy, Cá Lớn Cá Nhỏ đi theo cô còn tốt hơn đấy."
Tìm là nhất định phải tìm, còn có nhận hay không lại là một chuyện khác.
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Tạ Đông Hải chết rồi, giờ manh mối duy nhất là người thân của Cá Lớn Cá Nhỏ là Hoa kiều về nước, cô làm ở tòa soạn báo chắc có nhiều nguồn thông tin hơn chúng tôi, nếu có tin tức về Hoa kiều ở Bình thành, cô nhớ nói cho tôi biết nhé." "Không thành vấn đề."
Dư Thư Phương đồng ý nói: "Qua mấy ngày nữa bên tòa soạn báo tổ chức tuyển dụng, cô tới phỏng vấn äi, tôi sẽ đăng ký cho cô."
Tạ Tiểu Ngọc cười: "Cô muốn làm đồng nghiệp của tôi đến vậy sao."
Dư Thư Phương cười hì hì nói: "Tới đi tới đi, làm ở tòa soạn báo không cần làm ca đêm. Cô xem, vành mắt của cô đã đen thui rồi."
Tạ Tiểu Ngọc:.. Đây là xương sườn mềm của cô.
Trước khi rời đi, Tạ Tiểu Ngọc đồng ý với đề nghị của Dư Thư Phương...
Dư Thư Phương thầm mừng rỡ, thành thật mà nói, tổ đồng nghiệp trong đơn vị cô ấy đều không hợp với cô ấy. Tại sao vậy? Có thể là vì thanh niên ưu tú nhất trong tổ là vị hôn phu cũ của cô ấy.
Người xinh đẹp rất dễ chiếm được hảo cảm của người xung quanh, lúc trước cô ấy thật sự rất đẹp. Nhưng từ hai năm trước cô ấy đột nhiên mập ra lại thêm mụn trứng cá, cô ấy phát hiện ra ánh mắt người khác nhìn cũng trở nên khác biệt.
Đặc biệt là hôn phu cũ, anh ta không thể nào giấu được vẻ khó chịu trong mắt mình.
Vì vậy, Dư Thư Phương sảng khoái đồng ý từ hôn.
Nhưng Tạ Tiểu Ngọc thì khác, lúc cô nhìn cô ấy, giống như nhìn bệnh nhân thông thường, cảm giác tiếp xúc này làm cô ấy thoải mái.
Hiện tại ngoài chưa thể giảm cân, da mặt của cô ấy đã gần như không còn mụn.
Vì vậy, bây giờ Tiểu Ngọc có chuyện cần giúp đỡ, cô ấy cũng giúp đỡ cô hết mình.
Trở lại văn phòng, chủ biên Tống Hạnh Hoa của tổ bọn họ và cũng là hôn phu cũ của cô ấy bắt đầu chia nhiệm vụ.
"Thư Phương đi xuống nông thôn phỏng vấn sự kiện trâu cày làm tổn thương người."
"Tử Cầm và Hiểu Ngải đi phỏng vấn nhà Thẩm Đại Hà làm ở nhà máy dệt, cha ruột của đứa trẻ nhà anh ta nhặt được nhận nuôi là Hoa kiều về nước, đây là thông tin rất có giá trị."
Dư Thư Phương kích động đến run rẩy cả người, Tiểu Ngọc có thể chất gì vậy, vừa nói muốn tìm manh mối về Hoa kiều, manh mối đã đưa tới cửa.
Lúc trước nghe mọi người trêu ghẹo cô có thể chất phá án, cô ấy cũng chỉ nghĩ đó là đùa giỡn. Nhưng giờ cô đã tin mấy phần rồi, giống như thể những chuyện có liên quan tới Tiểu Ngọc ở thế giới này đã bắt đầu vây quanh cô.
Không được, cô ấy phải xin đổi nhiệm vụ phỏng vấn, cô ấy muốn đi phỏng vấn ở nhà máy dệt.
"Tôi không đồng ý."
Dư Thư Phương cố tình làm ra vẻ ủy khuất lại phan nộ, bất mãn nói: "Tống Hạnh Hoa, từ hôn rồi nên anh cố tình gây khó dễ cho tôi đúng không, chắc anh muốn ép tôi rời khỏi tòa soạn báo đi, không ngờ anh lại là kẻ tiểu nhân âm hiểm như vậy!"
Cô ấy cố tình nói những lời này, Tống Hạnh Hoa là người cần thể diện, nếu đồng ý cho cô đổi nhiệm vụ phỏng vấn, vậy chứng tỏ là anh ta thật sự nhằm vào cô ấy, vì vậy anh ta sẽ không đồng ý cho đổi.
Nhưng Mai Tử Cầm là người rất giỏi giả vờ, cô ta nhất định sẽ chủ động nói xin đổi nhiệm vụ, nhằm chiếm được hảo cảm của người khác, hơn nữa còn khiến cho đồng nghiệp trong văn phòng sinh lòng chán ghét với người đồng nghiệp chanh chua này.
Đây là chuyện tốt một mũi tên trúng hai con chim, Mai Tử Cầm không thể nào không đổi.
Dư Thư Phương mặc kệ, cô ấy chỉ cần lấy được nhiệm vụ phỏng vấn ở nhà máy dệt.
Quả nhiên, Tống Hạnh Hoa cau mày, nói là cân nhắc đến chuyện Mai Tử Cầm bị trật khớp chân, không tiện đạp xe xuống nông thôn, nên mới sắp xếp như vậy.
Dư Thư Phương cười khẩy nói: "Cô ta đã yếu đuối như vậy thì đừng làm phóng viên nữa, suốt ngày bị trật khớp chân, ai biết có phải là giả vờ hay không, tôi còn bị đau thắt lưng đây này. Tóm lại là, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không xuống nông thôn."