Nhưng bà ta không làm vậy, bà ta lựa chọn con đường bán đứng tổ quốc và nhân dân.
Về bản chất, Nghiêm Bạch Huệ là một người chỉ sống vì lợi ích cá nhân, Hà Tú Phân đã nuôi dạy bà ta thành loại người đó.
Còn nữa, có lễ mẹ anh không phát hiện ra manh mối gì cả, chỉ là Nghiêm Bạch Huệ ghen tị với mẹ anh, sau đó mượn tay của tổ chức tình báo để hại chết mẹ anh.
Mặc kệ là vì lý do gì, Nghiêm Dặc đều quyết định, anh muốn Nghiêm Bạch Huệ phải nếm thử mùi vị của mất hết tất cả, chứ giết chết bà ta ngay lập tức, là quá hời cho bà ta.
Nghe thấy tiếng còi xe ở ngoài cổng, Tạ Tiểu Ngọc vội vàng đi ra mở cổng, quả nhiên là Nghiêm Dặc.
Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc được hơn nửa tháng, nhưng Nghiêm Dặc vẫn chưa trở về, cô cũng không nghe được tin tức gì của anh, làm cô lo lắng muốn chết đi được.
Cô vẫy tay chào Tống Liêm đang ngồi ở trong xe, Tống Liêm nhìn Tạ Tiểu Ngọc đưa Nghiêm Dặc về nhà, thở dài, rôi đạp cần ga rời đi.
Sau khi đóng cổng lại, Tạ Tiểu Ngọc sờ tay và trán của Nghiêm Dặc, thấy cả tay và trán của anh đều rất lạnh. Bây giờ cô cũng không vội hỏi thăm tình hình, cô đi vào bếp đun nước: "Anh Nghiêm Dặc, em đun nước cho anh tắm nhé."
Nghiêm Dặc đứng yên không nhúc nhích, rồi đột nhiên ôm lấy cô nói: "Tiểu Ngọc, chúng ta kết hôn đi"
Tạ Tiểu Ngọc không hỏi gì cả, cô đoán bọn họ đã moi ra được thông tin khủng khiếp gì sau khi thẩm vấn Tào Bằng Vũ, hơn nữa thông tin này phải vô cùng tàn khốc, tàn khốc đến mức Nghiêm Dặc không thể nào chịu đựng được.
Tạ Tiểu Ngọc cũng ôm đáp lại anh, nói: "Được, chúng ta vốn cũng sắp kết hôn rồi."
Tạ Tiểu Ngọc đã từng nghi ngờ cô của Nghiêm Dặc bị ôm sai, dù sao lúc ấy trong phòng sinh cũng xảy ra hỏa hoạn, có khả năng sai sót trong khoảng thời gian hỗn loạn cũng là chuyện bình thường.
Nhưng trí tưởng tượng của cô vẫn không thể theo kịp được bọn tội phạm này.
Bọn họ đã bắt đầu thực hiện kế hoạch từ mấy chục năm trước, lần lượt đánh tráo đứa trẻ của sáu gia đình, sau đó dùng thân phận thật để uy hiếp bọn họ thu thập tình báo cho tổ chức.
Vậy lần này người cô giả của Nghiêm Dặc chết chắc rồi.
Sau khi Tống Liêm báo cáo lên trên, cấp trên quyết định phải tìm cho ra sáu mối nguy hiểm tiềm ẩn này, lại thống nhất cùng hành động. "Bác Tống sắp được điều đến Cục Công an thành phố Bắc Kinh, muốn dẫn cả anh qua, để anh thực tập ở Bắc Kinh."
Nghiêm Dặc nhìn Tạ Tiểu Ngọc, không biết cô có bằng lòng đi Bắc Kinh với mình không: "Nếu em không muốn đi, anh sẽ ở lại."
"Đi chứ, em đang định đăng ký đại học Bắc Kinh"
Nếu cô đi Bắc Kinh, Cá Lớn Cá Nhỏ và Tinh Tinh cũng sẽ phải đi cùng.
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Vậy có thể nhờ bác Tống hỗ trợ tìm trường học cho Cá Lớn Cá Nhỏ và Tinh Tinh ở bên đó không?"
Hộ khẩu của Tinh Tinh không có vấn đề gì, Cá Lớn Cá Nhỏ không có hộ khẩu ở Bắc Kinh, nhưng cô và Nghiêm Dặc xem như là đang thực hiện nhiệm vụ, chắc xin với tổ chức sẽ không có vấn đề gì?
Nghiêm Dặc cười nói: "Hộ khẩu của anh ở Bắc Kinh, chờ chúng ta kết hôn, em và Cá Lớn Cá Nhỏ có thể chuyển hộ khẩu vào đấy."
Tạ Tiểu Ngọc mặt bừng đỏ lên, đúng rồi, cô sắp kết hôn.
Đợt tết năm ngoái đã bàn bạc xong, hai mươi sáu tháng chạp tổ chức hôn lễ ở nhà ông ngoại, mùng sáu tháng giêng âm lịch lên Bắc Kinh tổ chức ở đó.
Bởi vì tháng ba năm sau sẽ lên trường nhập học, Tạ Tiểu Ngọc viết đơn xin từ chức gửi tòa soạn báo, Dư Thư Phương nghỉ làm giữ nguyên chức vụ, do Hứa Xương không thi đỗ, người nhà bạn bè của Dư Thư Phương đều ở Bình thành này, vì vậy cô ấy lựa chọn học đại học ở Bình thành.
Chu Cảnh Họa thi đỗ học viện Điện ảnh Bắc Kinh, đăng ký vào khoa diễn xuất.
Lần đầu tiên Trần Niên mặt dày lên tiếng nhờ bà cô, nói muốn đi Bắc Kinh thực tập, bà Trần cũng là lần đầu tiên nhờ cậy người khác. Bà ấy không tìm bạn già của mình, mà đích thân đến nhà Tống Liêm, hỏi ông ấy có thể dẫn theo cả thằng nhóc Trần Niên kia không.
Tống Liêm nói không có vấn đề gì, chờ ông ấy báo cáo lên cấp trên, nếu cấp trên đồng ý để ông ấy dẫn theo hai cảnh sát hình sự thực tập, Trần Niên có thể đi cùng.
Tạ Tiểu Ngọc từ chức, a Sài tạm thời gửi ở nhà Hứa Xương, chờ bọn họ đi Bắc Kinh sẽ cùng dẫn theo.
Hứa Xương nói: "Để a Sài lại cho nhà anh nuôi đi"
Cá Lớn Cá Nhỏ và Tinh Tinh đồng thanh lên tiếng từ chối: "Không được, a Sài là một phần của nhà chúng em, không thể bỏ lại a Sài được."
Chờ nhà trường cho nghỉ đông, Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc dẫn ba đứa bé đi đến nhà ông ngoại. Ông ngoại, anh họ Cảnh Niên và chị họ Nghiêm Dặc cùng đi ra bến tàu đón bọn họ.