Trần Niên cảm giác lòng mình còn chua hơn cả uống dấm: "Đối tượng của cậu biết làm quần áo à, làm tôi cứ thắc mắc áo bán ngoài cửa hàng không vừa người lại đẹp như áo của cậu. Dù sao hình thể của chúng ta cũng tương tự nhau, cậu nhờ cô ấy làm giúp tôi một chiếc đi, tôi trả tiền."
Nghiêm Dặc: "Cậu chết tâm đi.. nằm mơ cậu cũng không có đâu."...
Nghiêm Dặc trở lại trường học, gọi điện thoại cho Nghiêm Bình Châu: "Cha ơi, lễ quốc khánh con sẽ dẫn đối tượng về nhà."
Cuối cùng con trai cũng kiếm được con dâu.
Nghiêm Bình Châu bật cười sang sảng, sau đó ông ấy đột nhiên ngừng cười, hỏi: "Đối tượng của con là Tiểu Ngọc hả?"
Nghiêm Dặc: "..."
"Chỉ có thể là cô ấy thôi, Tiểu Ngọc nói, lần này qua sẽ đón Tinh Tinh đi với bọn con."
"Được, đón đi cũng được."
Sau khi ông ấy cúp máy, Chu Ngôn Thanh ở cạnh đó cười hỏi: "Con trai ông sắp trở về à?"
"Nó còn định dẫn đối tượng trở về nữa."
Tinh Tinh ngủ trưa ở trong phòng vừa tỉnh giấc, cô bé dụi dụi mắt chạy ra, hào hứng hỏi: "Cha ơi, chị Tiểu Ngọc sắp tới đón con à?" "Ư!" Nghiêm Bình Châu hiếm khi vui vẻ nói.
"A, a, cuối cùng chị ấy cũng tới rồi, con muốn về nhà với Tiểu Ngọc." Tinh Tinh vui vẻ chạy vòng Vong.
Sau khi Nghiêm Bình Châu trở lại Bắc Kinh, ông ấy không để con gái ở nhà cha mẹ, mà đưa tới đơn vị tự mình chăm sóc, Chu Ngôn Thanh gọi cảnh vệ đưa Tinh Tinh đến nhà ăn ăn cơm.
Gần đây mẹ Nghiêm Bình Châu chạy đến đơn vị, tìm ông ấy khóc lóc kể lể, nói con trai trách gia đình trong mấy năm bị hạ phóng, giờ trở về cũng không để cháu gái ở nhà.
Mẹ Nghiêm Bình Châu khóc lóc kể lể: "Bình Châu mới ba mươi chín tuổi, tôi nói nhờ tổ chức giới thiệu đối tượng cho nó, nhưng nó không muốn, nói trong lòng chỉ có cái người đã chết kia, tái giá đồng nghĩa với hại người hại mình. Được rồi, tôi cũng không ép nó nữa, nhưng Tinh Tinh là cháu gái nhà tôi, con bé mới sáu tuổi, vậy mà Bình Châu thà dẫn con tới ký túc xá đơn vị cũng không để ở nhà cho chúng tôi trông."
"Làm bên ngoài lan truyền đủ lời đồn, còn nói tôi lấy đứa bé ra ép nó, cậu bảo tôi phải sống thế nào?"
Chu Ngôn Thanh từng khuyên nhủ Nghiêm Bình Châu, bảo ông ấy đừng so đo với người nhà, sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông ấy. Nhưng Nghiêm Bình Châu không nghe, khăng khăng giữ con gái. Chu Ngôn Thanh hỏi: "Ông định để con dâu tương lai của ông dẫn con gái đến Bình thành à, sao ông tin tưởng cô bé đó thế?"
Nghiêm Bình Châu nói: "Chờ tới khi ông gặp được con dâu của tôi, ông sẽ không hỏi những câu ngu xuẩn này nữa đâu, nếu đến con bé cũng không thể tin được, vậy con ruột tôi càng không đáng tin hơn."
Nghĩ đến cảnh tượng vợ chết thảm, còn cả cục đá được mài sắc cạnh mà con trai tìm được kia, lòng Nghiêm Bình Châu hận đến mức nhỏ máu.
Ông ấy nói: "Nhà người ta đều thích con trai, nhà họ Nghiêm có bốn đứa con trai, chỉ có một cô con gái, mẹ tôi lại thương con gái nhất, vì khiến anh em chúng tôi hóa giải đoạn thù hận này, bà ta định lấy Tinh Tinh ra làm tiền cược, tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp đâu."
Chu Ngôn Thanh cũng thầm cảm thán.
Ông ấy nói: "Chỗ mẹ ông cũng không dễ giải quyết, một chữ hiếu đè chết người, tôi cũng hiểu được phần nào suy nghĩ của mẹ ông, con gái tố cáo con dâu, con dâu còn vì vậy bị đá đập chết, bây giờ ông trở lại, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà ta muốn cởi bỏ nút thắt giữa hai anh em ông, muốn gia đình hòa thuận, ông nghĩ cô con dâu kia của ông có thể mạnh hơn mẹ ông?"
Nghiêm Bình Châu nói: "Vì lý do an toàn, tôi định chờ bọn họ đến Bắc Kinh, để bọn họ đưa Tinh Tinh đi từ đơn vị." Chu Ngôn Thanh:.…
"Ông không muốn thanh danh nữa hả, tuyệt đối không được!”"...
Cá Lớn Cá Nhỏ tan học, thấy mỗi người được hai bộ quần áo mới, nhưng đều là áo dài tay mùa thu, hiện tại thời tiết Bình thành vẫn còn nóng bức, chưa thể mặc luôn được.
Hôm nay chị có tâm tình rất tốt, lúc nấu cơm tối còn ngâm nga điệu nhạc, còn làm món cơm thịt heo kho rất ngon!
Từng miếng từng miếng bánh sơn tra và quả sơn tra ngào đường bày ở trên bàn, ăn ngon đến mức làm Cá Nhỏ muốn khóc.
Cậu ấy chỉ từng thấy chị vui vẻ như vậy vào ngày đón cậu ấy và anh trai.
"Chị ơi, nhà chúng ta có chuyện vui gì à?"
"Hai em cất đồ ăn vặt đi, dọn bát đũa lên, chị đi bê cơm thịt kho."
"Vâng ạ." Cá Nhỏ ngửi được mùi thịt kho, đã sắp chảy cả nước miếng.
Tạ Tiểu Ngọc bê bếp đất nhỏ đun than nắm lên trên bàn, Cá Lớn lót tấp chiếu trúc lên mặt bàn, ba người chia cơm xong, Tạ Tiểu Ngọc trịnh trọng tuyên bố: "Chị các em đã có đối tượng rồi."
"Ai vậy ạ?" Cá Lớn cảm thấy cực kỳ căng thẳng, nhà sắp có thêm người, người, không biết anh rể tương lai có ghét bỏ cậu bé và em trai không.