Bà ta từ con ranh bị ghét nhất nhà, đến gả cho người tốt nhất, sinh bốn đứa con trai, chồng thương yêu nghe theo bà ta dù là những chuyện nhỏ nhặt, con trai hiếu thuận con dâu không dám chống đối.
Sống trong những ngày tháng tốt đẹp quá lâu, làm bà ta quên mất hồi còn trẻ mình cũng từng dùng thủ đoạn như Tạ Tiểu Ngọc, chỉ là bà ta già rồi đã vô dụng, thủ đoạn cũng ri sét, bị Tạ Tiểu Ngọc phản kích lại.
Tạ Tiểu Ngọc chiếm lý, có tiếp tục cãi nhau cũng không tốt, Hà Tú Phân uể oải nói: "Cháu muốn bao nhiêu?"
Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Cháu không dám đòi nhiều hơn, ông bà nội cho cháu ngoại bao nhiêu, thì cho Tinh Tinh bằng đấy đi."...
Lúc Kha Tú trở về nhà, trên mặt bà ấy tràn đầy ý cười.
Lão đại nhà họ Nghiêm bị mẹ ruột bắt phải hỏi thăm về Tạ Tiểu Ngọc ở Bình thành, cảm thấy cháu dâu này khá lợi hại, bữa tiệc tối nay chắc sẽ ồn ào lắm, vì vậy ông ấy và em ba đều không đi.
Ông ấy cười hỏi: "Nhìn vẻ mặt bà tươi tỉnh chưa này, bữa tiệc tối nay vui lắm à?"
Kha Tú cũng không nói quá nhiều: "Dù sao tôi cũng rất sảng khoái." Bà ấy đã lạnh mắt nhìn suốt mấy thập niên, mẹ chồng của bà ấy là người lợi hại, không ngờ lại gặp phải cháu dâu lợi hại hơn. Ha ha ha, thấy mẹ chồng phải chịu thiệt thòi ở chỗ cháu dâu, trong lòng bà ấy lại thấy sung sướng.
Một bên khác, Miêu Xảo Chân cũng trở về nhà, bà ấy phàn nàn với Nghiêm lão Tam nhà mình: "Không tính không biết, mười mấy năm nay cha mẹ cho nhà cô nhỏ tổng cộng hơn bốn nghìn đồng sinh hoạt, hai chúng ta cũng phải tiết kiệm không ăn không uống suốt mấy năm mới được bằng đấy!"
Nghiêm Văn Tiến không thấy có vấn đề gì: "Đừng tức giận, dù cha mẹ có không cho em gái, số tiền này cũng không đến được tay bà đâu."
"Nhưng Tạ Tiểu Ngọc sắp có được rồi."
Tuy là đòi giúp Tinh Tinh, nhưng Tinh Tinh còn nhỏ, tiền này vẫn do Tạ Tiểu Ngọc giữ.
Bà ấy nói: "Tạ Tiểu Ngọc nói là cho bắt đầu từ bây giờ, cho đến khi Tinh Tinh tròn mười tám tuổi, cô ấy không muốn tháng nào cũng phải ra bưu điện lấy tiền, muốn cha chúng ta đưa luôn một cục."
"Vậy cha mẹ có cho không?"
"Cho chứ."
Miêu Xảo Chân chua chát nói: "Cha chúng ta là người sĩ diện hảo, mới nghe Tiểu Ngọc nói mấy câu đã bị kích thích, nói cho cháu ngoại gái bao nhiêu, sẽ cho Tinh Tinh bấy nhiêu, cũng cho con bé hơn bốn nghìn ba trăm!" "Nhưng sau chuyện này, chắc số tiền tiết kiệm của hai cụ sẽ bị ít đi đáng kể, cha nói sau này sẽ không trợ cấp tiền sinh hoạt cho cháu ngoại nữa. Nghe thấy vậy, em gái ông tức giận đến gần như vặn vẹo cả mặt."
"Dù sao cũng đã là con gái mười tám tuổi rồi, không trợ cấp nữa, tiền kia để cho Tinh Tinh cũng là dễ hiểu, nhưng bà không được ghen tị, nói mấy lời không hay ở trước mặt lão Tứ đâu đấy."
"Ông yên tâm, tôi sẽ không nói gì với lão Tứ đâu."
Miêu Xảo Chân thở dài cảm thán, ai bảo bà ấy không sinh được con gái, nhà có hai con trai, đến bây giờ vẫn còn chưa có đối tượng, có khi tiểu Dặc nhà lão Tứ cưới vợ trước cũng nên.
Nhưng buổi tối hôm nay bà ấy cũng ngủ rất ngon....
Ngày hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc mang theo ba đứa bé, còn cả hơn bốn nghìn đồng trong túi, được Nghiêm Bình Châu đưa ra toa tàu.
Đến khi thật sự sắp đi, Tinh Tinh vẫn không nỡ rời xa cha, cô bé nằm ở trên bả vai của cha, nức nở nói: "Cha ơi, cha phải thường tới thăm con nhé."
Vợ qua đời lúc Tinh Tinh mới hai tuổi, Nghiêm Bình Châu ở cảnh gà trống nuôi con suốt mấy năm, nghe những lời này của con gái, ông ấy cũng thấy ê ẩm trong lòng. Ông ấy giao Tinh Tỉnh cho con trai, sau đó đưa cho Tạ Tiểu Ngọc một chiếc hộp nhỏ thêu chỉ vàng.
Ông ấy cười nói: "Đây là tiền tiết kiệm cưới vợ mẹ Nghiêm Dặc để lại cho nó, giờ bác đưa cho cháu, cháu không cần phải giữ lại cho ai cả, mẹ Tinh Tinh cũng đã chuẩn bị của hồi môn cho con bé rồi, chờ Tinh Tinh lớn, bác sẽ đưa cho con bé."
Tạ Tiểu Ngọc mặt đỏ nói: "Cám ơn bác Nghiêm."
Tạ Tiểu Ngọc kiểm kê lại gia sản trong hộp, một quyển sổ tiết kiệm năm nghìn đồng, một đôi vòng ngọc thủy tảo có chất lượng tốt, không biết những thứ này và tiền được cất giấu như thế nào.
Mẹ ruột của Nghiêm Dặc có gia cảnh rất tốt, có rất nhiều của hồi môn, hồi còn nhỏ Nghiêm Dặc chưa từng thiếu ăn thiếu mặc, nhưng khoảnh khắc mẹ ruột anh chết, mọi mũi nhọn ngạo khí trên người cậu thiếu niên đều bị chặt đứt.
Nghiêm Dặc thò đầu qua nhìn con số trong quyển sổ tiết kiệm, thở dài nói: "Chuyện xảy ra quá đột ngột, nếu không chắc còn tiết kiệm được nhiều hơn, ông bà anh đều không biết đến số tiền và đồ trang sức này đâu."
Cộng thêm khoản "tiền tiết kiệm cưới vợ " này, số tiền trong tay Tạ Tiểu Ngọc đã được gần một vạn. Cô cất cả khoản tiền bốn nghìn ba trăm hai mươi đồng lấy từ chỗ Nghiêm Chính Sinh vào trong hộp.