Sau khi Cá nhỏ rửa tay xong, mỗi người đều cầm trong tay một cái bánh, không có ai cần cậu xum xoe nịnh bợ.
Cảm xúc của Cá Nhỏ bị tụt xuống, chủ động đem nồi đi rửa, khi cậu đem sách và hộp bút chưa kịp thu dọn bỏ vào balo thì thấy trong đó có một túi giấy hút dầu, cách một túi giấy cậu sờ sờ, còn độ ấm, có hương thơm ngọt của đậu đỏ.
Cậu quá vui vẻ kích động rồi, chị không giận nữa.
Quả nhiên, xin lỗi vẫn có tác dụng.
Tạ Tiểu Ngọc đem phân nửa bánh táo tàu đậu đỏ còn lại gói kỹ càng, bảo Nghiêm Dặc mang về trường học.
"Anh mang về lại quá hời cho đám con trai độc thân trong kí túc rồi."
Tạ Tiểu Ngọc biết, mang về Nghiêm Dặc cũng không ăn được mấy miếng, nhưng anh Nghiêm Dặc mỗi tháng đều tìm bọn họ để đổi phiếu lương thực, phiếu thịt, phần tình cảm này vẫn phải trả.
"Ai bảo anh có người yêu rồi chứ, em đành yêu cho bọn họ ngưỡng mộ anh."
Nghiêm Dặc:.. Còn ngưỡng mộ nữa sẽ thành đố kị.
Hai người cùng nhau ra khỏi cửa, Tạ Tiểu Ngọc đi làm, Nghiêm Dặc trở về trường học.
Sáng sớm hôm nay hàng xóm giống như hẹn sẵn với nhau ngồi dưới cây hoè cạnh nhà máy xay ăn sáng, nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc với một người con trai cùng nhau ra khỏi cửa, quả nhiên có người bày ra bộ dáng âm dương quái khí.
"Chưa kết hôn đã ở cùng nhau, đúng là trời sinh đất dưỡng không có cha mẹ dạy dỗ."
Người lên tiếng là Khổng Kim Trúc, gia đình sa sút nên đem mảnh sân ruộng do tổ tiên để lại bán cho Tạ Đông Hải, sau đó Tạ Đông Hải lại đổi cho Tạ Tiểu Ngọc.
Căn nhà to đẹp của tổ tiên đã bán mất, bản thân lại phải chui vào một ngôi nhà chật hẹp được cải tạo từ nhà chăn nuôi, nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc đem theo em trai em gái vào ở, trong lòng đương nhiên không thoải mái.
Nếu là Tạ Đông Hải ở đây, bà ta đến cái rắm cũng không dám thả.
Tạ Tiểu Ngọc cười típ mắt nhìn sang: "Dì Khổng, dì hỏi xem ở khu vực này có bao nhiêu cô gái hưởng ứng lời kêu gọi rời quê về nông thôn lao động, nếu dựa theo cách nói của dì, mấy người thanh niên tri thức ở tạm nhà dân tất cả đều là người không biết xấu hổ à?"
Nhà ai chẳng có mấy cô con gái rời quê chứ, trở về chẳng được mấy người, một số làng không có nơi ở cho thanh niên tri thức, chỉ đành ở tạm nhà của thôn dân, mọi người không thể để cho bà gì họ Khổng này huỷ hoại thanh danh con gái nhà mình.
"Dì Khổng, đó là người yêu của Tiểu Ngọc, dì đừng có nói bừa nữa."
Khổng Kim Trúc cười: "Con bé làm sao có thể so sánh được với thanh niên tri thức rời quê đi lao động chứ, chưa kết hôn đã dẫn người yêu về ở cùng nhà, vậy thì đừng sợ người khác nói bản thân không biết xấu hổ."
Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Dì Khổng, hình như cháu nghe được con gái dì gả đi mới 5 tháng đã sinh con rồi, xin hỏi cô ta chưa kết hôn đã sống cùng người yêu, bây giờ dì còn có mặt mũi nói tôi sao?"
"Lúc trước tôi tới nhà người yêu tôi, nhà anh ấy sắp xếp cho tôi một căn phòng, người yêu tôi được nghỉ, tôi sắp xếp cho anh ấy một phòng để ở, liên quan gì đến Dì!"
"Di Khổng, dì đừng quên rằng tôi và con gái dì vẫn ở cùng một đơn vị, nếu tôi nghe được lời đồn đại nào, đảm bảo cả đơn vị sẽ biết được con gái dì kết hôn được 5 tháng thì sinh con, không muốn giữ mặt mũi thì tất cả đều không giữ vậy."
Khổng Kim Trúc:.…
Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc cùng nhau đi tới trạm xe buýt, thở dài: "Miệng của mấy bà cô này sẽ không ngậm được, nghỉ đông anh có thể ở lại đây không?” Tạ Tiểu Ngọc cười hi hi đáp: "Nhà họ Khổng bị như thế đều có nguyên nhân, căn nhà em đang ở là nhà của bà ta bán cho, trừ nhà họ Khổng ra, những hàng xóm khác đều rất tốt, rất hay cho em trái cây và rau quả họ tự trông."
Tạ Tiểu Ngọc cho bọn họ một ít lê chưng đường phèn, thuốc xổ giun miễn phí, nấu món ngon cũng sẽ chia cho nhau, quan hệ hàng xóm trước giờ vẫn rất tốt.
"Sáng nay có nhiều cô dì ngồi chờ ở đó, thực ra phần lớn đều muốn xem người yêu của em như thế nào, còn có cơ hội đào góc tường của anh hay không, bọn họ rất thích em đấy."
Nghiêm Dặc:.…
Xe buýt đến rồi, Tạ Tiểu Ngọc đem bánh táo tàu đậu đỏ trong tay đưa cho anh, nhảy lên xe buýt nói: "Anh Nghiêm Dặc, tuần sau anh tới nữa đi, em thích xem bộ dạng bà ta ghen ty nhưng không thể làm gì được."
Nghiêm Dặc bật cười, anh đang suy ngẫm, mua một chiếc xe đạp có lẽ sẽ tiện hơn, đợi đến khi nghỉ đông còn có thể đưa cô đi làm.
Nghiêm Dặc trở về trường học, bánh táo tàu đậu đỏ đã bị chia nhỏ làm bữa sáng, Trần Niên dẫn đầu ép cung anh: "Anh Dặc, đêm qua anh đã đi đâu?”
Người bên cạnh gõ vào đầu Trần Niên: "Đồ ngốc, cậu làm sao có thể đứng thứ hai cơ chứ, chỗ bánh táo tàu đậu đỏ đã ngon lại vẫn còn độ ấm, tối qua anh Dặc chắc chắn ở nhà người yêu của anh ấy.