Nhưng cô chưa kịp nghỉ ngơi, nửa đêm lại có mấy bạn nhỏ phát sốt. Bận tới lúc trời sáng, đợi đến lúc cô chuẩn bị giao ban, bị người khác tố cáo, nói cô cố ý phá hoại thi thể liệt sĩ.
Tạ Tiểu Ngọc:..
Người tố cáo cô là phó chủ nhiệm Cung, nói rằng có người nhìn thấy cô rời khỏi vị trí đến nhà xác một lúc sau mới trở lại.
Cung Lam trước giờ không thích Tạ Tiểu Ngọc: "Nửa đêm cô rời khỏi vị trí, cầm túi y tế đến nhà xác, không phải có sở thích đặc biệt nào đó chứ, ở đó có thi thể của liệt sĩ, không thể để cô xúc phạm, ngày mai cô không cần đến làm việc nữa."
Tạ Tiểu Ngọc: "Phó chủ nhiệm Cung, tôi đã nói với dì là căn nhà đó chúng tôi không bán cho dì, dì không cần nhắm vào tôi như vậy chứ?"
Con trai của Cung Lam phải kết hôn, sau khi nghe ngóng được Tạ Tiểu Ngọc cắt đứt quan hệ cha con với bố mình là phó thị trưởng, muốn mua lại căn nhà của tổ tiên mình ngày trước, như vậy hai đứa con của mình kết hôn, cả nhà vẫn có thể sống cùng nhau.
Tạ Tiểu Ngọc không đồng ý, cộng thêm mấy hôm trước cô còn cãi nhau với mẹ nuôi của cô ta ở trước cửa, đem chuyện cô chưa kết hôn đã mang thai làm lộ ra ngoài, nắm được cơ hội đương nhiên cô ta phải đuổi được thứ chướng mắt cô ta là Tạ Tiểu Ngọc đi chứ.
Cung Lam nói: "Tôi nói đến chuyện nhà cửa sao, tôi nói đến chuyện cô rời khỏi vị trí làm việc đi đến nhà xác!"
Cung Lan không tin Tạ Tiểu Ngọc nửa đêm canh ba đến nhà xác làm chuyện tốt, nhanh chóng gọi phó viện trưởng tới.
Một hàng người đi tới nhà xác, Chu Ngôn Nho phát hiện bố ruột của mình cũng ở đây, bên cạnh còn có mấy người công an cảnh sát mặc lễ phục, mắt đỏ hoe nhìn Tạ Tiểu Ngọc.
Chu Ngôn Nho nghi ngờ, lo sợ Tạ Tiểu Ngọc đã làm ra chuyện gì không đúng: "Tiểu Ngọc, cháu..."
Tạ Tiểu Ngọc vô tội lùi lại một bước: "Cháu không làm chuyện gì xấu, ông có thể làm chứng giúp cháu, mọi người hỏi ông xem."
Hai vị công an cảnh sát có tuổi hơi lớn, bước từng bước lớn hướng về phía Tiểu Ngọc.
Tạ Tiểu Ngọc bị doạ sợ lùi về sau một bước: "Các anh, mọi người bình tĩnh, điều tra mọi chuyện rõ ràng..."
"Hành lễ."
Người lớn tuổi nhất dẫn chào Tạ Tiểu Ngọc bằng cách chào tiêu chuẩn của quân đội, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn, cảm ơn việc cô đã làm cho người anh em của tôi." Cô cúi đầu nói: "Việc nên làm ạ."
Nghi ngờ của Cung Làm chưa được giải đáp, đi đến lật ra tấm vải trắng trên người thi thể: "Tạ Tiểu Ngọc đã làm gì khiến cho mọi người kích động như vậy."
"Cô đừng đụng vào anh em của tôi!."
Phó chủ nhiệm Dư đã chậm một bước, tấm vải trắng đã bị mở ra.
Tất cả các miệng vết thương trên người vị đồng chí hy sinh đã được khâu lại cẩn thận, trên người được mặc lên bộ quân trang cũ được bảo quản tốt của Chu Hoài Nghiệp, vị trí bả vai của bộ quân trang còn có một lỗ do dấu vết của đạn....
Sự tình hai năm rõ mười, Cung Lam bị Chu Ngôn Nho nghiêm khắc phê bình và đình chỉ công tác để cảnh tỉnh.
Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy một người con trai trạc tuổi mình đứng cạnh Chu Hoài Nghiệp, gọi Chu Hoài Nghiệp là ông đang nhìn cô, cô cười hỏi: "Đây là anh của Cảnh Hoạ đúng không ạ, em với Cảnh Hoạ là bạn tốt, em cũng gọi là Anh Chu nhé."
Chu Thành Phong mơ hồ đồng ý, mãi đến khi Tạ Tiểu Ngọc đi rồi anh vẫn còn trầm ngâm nhìn theo bóng lưng của cô: "Cô gái này rất quen mắt..."
"Tiểu tử thối, đừng có nhớ nhung nữa, con bé có người yêu rồi!"
Chu Hoài Nghiệp cho cháu trai một quả bom: "Tại sao ông lại nuôi được một thứ đồ hạ lưu như cháu chứ, trở vê ông sẽ để bố cháu đánh cháu một trận."
Chu Thành Phong ôm đầu cầu xin: "Ông, ông hiểu lầm rồi, cháu thật sự thấy cô ấy trông rất quen..."
"Cháu còn nhớ nhung, bây giờ ông sẽ đánh cháu ngay tại đây."
"Không dám, không dám ạ."
Một chút nghi ngờ ban đầu, bị ông nội cho một quả bom đánh bay rồi.
Mãi đến khi Chu Thành Phong trở về đội, đơn vị của anh đóng quân nơi biên cương của tổ quốc, khó khăn lắm mới trở về nhà một lần, trở về đội trước khi kỳ nghĩ kết thúc, phó đội còn cảm thấy kì lạ: "Vì sao cậu trở lại trước vậy?"
Nhìn thấy Mạnh Cảnh Niên, não của Chu Thành Phong "hãng" một tiếng như được khai sáng, anh biết vì sao nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc lại thấy quen rồi, không phải vì anh hạ lưu, mà vì anh đã thật sự gặp rồi!
Lần sau gặp người thân, anh phải tìm ông nội chứng minh mình vô tội.
Chu Thành Phong kích động chết đi được, cao hứng khoác vai Mạnh Cảnh Niên: "Trước khi ông nội cậu mất đã vẽ hình của bà nội cậu, cậu mang ra cho tôi xem đi."
Một bên khác, Tạ Tiểu Ngọc tan làm trong tâm trạng chưa hết ngạc nhiên, trong lòng hơi khó chịu, nghĩ tới sau này Nghiêm Dặc cũng phục vụ trong ngành công an, đột nhiên muốn gặp anh.
Cô mua một túi thịt lớn ở nhà hàng quốc doanh đem đến.