"Em không nghe bác sĩ nói không thể ăn đồ lạnh sao? Kem cây quá lạnh."
Cố Chi Nghiên trừng hai mắt.
"Không phải anh đã nói sau này đều nghe em sao?"
An Tĩnh Nguyên không ngờ lại bị cô gài bẫy, ho nhẹ một tiếng.
"Trừ cái này ra, cái khác có thể nghe em."
Cố Chi Nghiên hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông, không hài lòng mím môi:
"Nhưng em thấy nóng quá, rất muốn ăn cái gì đó lạnh, rất khát nha."
An Tĩnh Nguyên nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của cô, suy nghĩ một chút.
"Vậy anh mua nước ngọt cho em, để nguội một lúc mới được uống."
“Thành giao.
Cố Chi Nghiên mặt mày hớn hở, kéo người đàn ông ra khỏi bệnh viện hướng đến Cung Tiêu Xã. Sau khi cả hai mua đồ dùng trẻ em ở Cung Tiêu Xã, lại đi mua một ít thịt và rau rồi mới đặt đồ đạc lên máy kéo.
Mặc dù lần kiểm tra này tiêu tốn không ít tiền, tiền tiết kiệm của bọn họ cũng giảm bớt, nhưng trong lòng Cố Chi Nghiên vẫn rất vui mừng.
Từ nay về sau, hai người họ sẽ có thêm một thân phận, tiền này xài xứng đáng al
Trên đường, An Tĩnh Nguyên chậm rãi lái xe, tốc độ như sên bò, Cố Chi Nghiên cau mày, Xe hỏng rồi sao?"
An Tĩnh Nguyên cười nói: "Không hỏng."
Cố Chi Nghiên cảm giác chiếc xe không nhanh như lúc cô đi tới.
"Vậy anh lái chậm như vậy làm gì, không muốn trở về?"
An Tĩnh Nguyên cười cười, một bên bàn tay vươn tới, sờ sờ bụng người phụ nữ, mặc dù chưa sờ tới cái gì.
"Không thể lái quá nhanh, đường quá xóc nảy, không thể đụng tới con trai anh."
"Vậy cũng không đến mức lái chậm thế này, em đi bộ còn nhanh hơn."
Cố Chi Nghiên cạn lời.
"Hơn nữa, làm sao anh biết là con trai?"
Nói xong, nàng dừng một chút.
“Anh chỉ thích con trai?"
"Ai nói?" An Tĩnh Nguyên cười khẽ, nhìn vẻ mặt có chút không vui của cô.
"Nói như thế nào đều là hạt giống của anh, chỉ cần do em sinh ra, anh đều thích."
Cố Chi Nghiên nhìn thoáng qua xung quanh, may mắn là trên đường không có ai, nếu để người khác nghe thấy lời anh nói, thì thật là xấu hổ.
Người đàn ông lái xe chậm rì rì, vốn dĩ chỉ mất nửa giờ, miễn cưỡng một giờ mới về đến nơi. Lúc ve đến nhà thì trời đã gần tối.
Hai người đi trả xe rồi mang một đống đồ về nhà, Hà Lệ Xu khổ sở cả buổi chiều, thấy bọn họ khoan thai ve muộn, bà lập tức chạy tới hỏi thăm tình hình.
Vừa nghe thật sự có thai, thiếu chút nữa đứng không vững.
Nhà họ An đã xảy ra quá nhiều chuyện, từ bị địa chủ đánh, sau đó đàn ông trong nhà lần lượt mất đi, người trong đại đội tựa như bắt được điểm đau của bọn họ, nên mấy năm nay đã gây nhiều phiên phức cho nhà họ An.
Cho nên mấy năm nay nhà họ An làm gì cũng cẩn thận, sợ không cẩn thận sẽ bị đánh, căn bản là không có một ngày tốt lành.
Hiện tại, cuối cùng có chuyện tốt, bà có thể không kích động sao?
Hà Lệ Xu lấy lại tinh thân, nhanh chóng mang đồ muốn đi vào bếp.
"Mẹ đi nấu cơm, tối nay mọi người phải một bữa thịnh soạn, cũng để cho những người khác trong nhà vui vẻ."
Cố Chi Nghiên dường như hiểu được ý bà nói những người khác là ai, tối nay có lẽ bà muốn cúng bái tổ tiên.
Có lẽ thực sự rất cao hứng, Hà Lệ Xu bất chấp sự phản đối, đã lấy một con gà nuôi trong nhà ra thịt, nấu một bàn ăn đầy ắp.
Sau khi tế bái xong, mọi người nhanh chóng ăn uống, Hà Lệ Xu đưa bà lão ra ngoài, mặc dù bà lão nghe không hiểu, cũng không nhận ra ai, nhưng Hà Lệ Xu vẫn nói chuyện với bà cả đêm.
Buổi tối hôm nay, những người khác đều ăn rất vui vẻ, ngoại trừ Cố Chi Nghiên. Phản ứng của cô quá lớn, không thể ngửi mùi tanh và mùi dâu mỡ, cả đêm căn bản cô không ăn được nhiều, ăn vào đã nôn ra hơn một nửa.
Sau khi nôn xong, cô nằm trên giường nghỉ ngơi.
An Tĩnh Nguyên không nghĩ tới Cố Chi Nghiên nhìn thấy đồ gì có dâu mỡ sẽ phản ứng lớn như vậy, sợ cô lại nôn, đành phải hỏi ý kiến trước.
"Em có muốn ăn chút cháo hay không?"
Cố Chi Nghiên lắc đầu.
"Không ăn, bây giờ em không muốn ăn."
An Tĩnh Nguyên nhìn khuôn mặt cô nhăn lại, đau lòng không biết làm sao.
"Vậy bây giờ em thấy khó chịu chỗ nào?"
Sau khi nôn xong, Cố Chi Nghiên cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cũng không nói được chỗ nào không thoải mái, cô chỉ cảm thấy toàn thân không được khỏe. Cô nhìn lông mày dài hẹp đang nhíu của người đàn ông, trên mặt anh lộ ra vẻ lo lắng, cô cười ngoéo một ngón tay của anh. An Tĩnh Nguyên không rõ nguyên do, cúi người lại gần.
"Sao vậy?"
Cố Chi Nghiên hơi ngồi dậy, vòng tay ôm cổ anh, thì thâm vào tai anh:
"Ngực em căng đến đau..."
"Nếu không... anh giúp em xoa xoa?"
Hơi thở ấm áp phả vào cần cổ, giống như một bàn tay mềm mại không xương khẽ cào trên đầu quả tim người đàn ông, kích động tâm trí rạo rực.