Thập Niên 70 Người Vợ Ngọt Ngào

Chương 107



Cố Chi Nghiên thực sự không muốn đi, bởi vì ngoài ốm nghén và thích ngủ, cô không có bất kỳ triệu chứng nào khác.

Cô lại lặng lẽ hỏi thăm, về cơ bản, người mang thai sẽ có hai triệu chứng này, sau ba tháng sẽ chậm rãi biến mất, cho nên cô cũng không muốn làm ra vẻ.

Thời gian rất nhanh bước sang tháng 10, thời tiết chuyển lạnh, những tưởng thời tiết trở nên mát mẻ hơn, đứa bé cũng đủ ba tháng, tình hình của cô sẽ có chuyển biến tốt, nhưng mọi chuyện không hề tốt đẹp như cô tưởng tượng.

Cô không chỉ nôn mửa mà càng thêm thích ngủ, thường xuyên vừa nằm đã ngủ thiếp đi, cả người thật sự mệt mỏi.

Tình trạng của cô quá mức rõ ràng, nhiều người liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối, không cần ra bên ngoài nói, tin tức cô mang thai đã lan truyên, một số người có quan hệ tốt với Cố Chi Nghiên cũng sôi nổi đến chúc mừng cô.

Sau khi Hầu Tú Anh biết chuyện, tức giận muốn chết, bà vội vàng đến nhà họ An, ban đầu còn tức giận vì Cố Chi Nghiên không nói cho bà biết chuyện cô mang thai, nhưng khi thấy con gái mình gay đến mức lộ rõ cằm, cả người bà lo lắng gần chết, làm sao nỡ mắng cô.

Thấy con gái nôn mửa nghiêm trọng, Hầu Tú Anh vội vàng nói:

"Trước kia mẹ mang thai ba đứa con, cũng không ói đến mức như con, nếu nôn nữa, nội tạng cũng muốn nôn ra.

Chúng ta đi bệnh viện xem tình huống thế nào."

Nói xong, bà lại nhìn An Tĩnh Nguyên oán giận nói:

"Các con cũng thật là, con bé nôn nghiêm trọng như vậy, sao không đến bệnh viện kiểm tra."

An Tĩnh Nguyên đã sớm nghĩ đến việc đưa Cố Chi Nghiên đi bệnh viện kiểm tra, chỉ là Cố Chi Nghiên cảm thấy phiền phức, không muốn đi, nhưng mẹ vợ đã giáo huấn, vợ mang thai, anh hẳn là nên cẩn thận hơn mới phải.

"Hiện tại liền đi." Anh nói rồi đi thu dọn đồ đạc.

Cố Chi Nghiên không muốn làm cho bọn họ lo lắng, hơn nữa cũng sắp đến lần khám thai thứ hai nên cô liên không có phản đối.

Sau khi thu dọn đồ đạc, An Tĩnh Nguyên lại đi mượn máy kéo, người hai nhà ngồi trên máy kéo, đi đến trạm y tế.

Sau khi xếp hàng đăng ký một lúc, hơn mười phút trôi qua, Cố Chi Nghiên bước vào phòng khám, cô vẫn gặp bác sĩ lần trước, sau khi cô kể ra một loạt các triệu chứng, bác sĩ khẽ cau mày.

An Tĩnh Nguyên nhìn bác sĩ nhíu mày, trong lòng rơi lộp bộp, nghĩ thâm đừng xảy ra chuyện gì, vừa định hỏi, Hầu Tú Anh đã lên tiếng trước:

"Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?"

"Trước kia tôi mang thai cũng không giống như con bé, nôn đến sắc mặt tái nhợt, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?" Bác sĩ ngẩng đầu nhìn bà.

"Thể chất mỗi người không giống nhau, triệu chứng mang thai cũng khác nhau, không thể vơ đũa cả nắm”

Nói xong, bác sĩ dừng một chút rồi nói:

"Phản ứng nghiêm trọng như cô ấy, đợi lát nữa kiểm tra thân thể, nếu không có bệnh gì khác, không loại trừ là do mang song thai."

"Cái gì?"

"Mang song thai???"

Đoàn người nghe thấy lời bác sĩ, kinh ngạc như thể có sấm sét đánh trên đỉnh đầu, rơi vào trạng thái bàng hoàng.

"Đây là chẩn đoán ban đầu của tôi."

Trên tay bác sĩ cầm bút viết trên giấy, sau đó xé ra, lập tức đưa cho An Tĩnh Nguyên.

"Hôm nay để cô ấy làm xét nghiệm máu, sau đó siêu âm bụng là được. Năm nay bệnh viện nhập thiết bị tân tiến, kiểm tra sẽ biết."

An Tĩnh Nguyên ngơ ngác nhận lấy đơn khám bệnh từ bác sĩ, còn chưa kịp nhìn đã bị Hầu Tú Anh giật lấy từ trong tay.

Hầu Tú Anh vội vàng nhìn bác sĩ nói:

"Được, chúng tôi liền đi khám ngay bây giờ."

Nói xong, bà kéo Cố Chi Nghiên ra khỏi phòng khám, Hà Lệ Xu cũng vội vàng kéo An Tĩnh Nguyên ra ngoài, mấy người nhắm mắt đi theo Cố Chi Nghiên làm từng bước kiểm tra.

Sau khi Cố Chi Nghiên lấy máu xong, bọn họ đến phòng siêu âm bụng. Lúc này không có nhiều người siêu âm bụng, cũng may vừa rồi trên đường uống không ít nước, Cố Chi Nghiên không cần xếp hàng liền có thể kiểm tra. Đợi sau khi người tiến vào, mấy người bọn họ mới chậm rãi ngồi xuống.

Hà Lệ Xu chắp tay trước ngực, chỉ cầu Bồ tát phù hộ ngàn vạn lần đừng mắc bệnh gì, đột nhiên bà quay lại hỏi Hầu Tú Anh:

"Han là không sinh bệnh gì đâu, vừa rồi bác sĩ còn nói có khả năng mang thai đôi đúng không?"

Hầu Tú Anh nghe vậy nghĩ nghĩ, nói: "Con cái nhà chúng ta đều khỏe mạnh bình thường, hẳn không thể mắc bệnh gì."

Nói xong, bà lại nói:

"Cũng có khả năng mang song thai, trước kia nhà chúng tôi có một bà cô đã sinh hai đứa con."

Vừa nghe bà nói có khả năng, Hà Lệ Xu cũng sửng sốt, hiện tại nhân khẩu nhà họ An còn ít ỏi, tổ tiên cũng chưa từng có người nào sinh hai bé. Nếu như nhà họ Cố có người đã sanh, vậy thì lý do này cũng có khả năng, nhưng sẽ là thật vậy chăng?

Hai bà mẹ lập tức hàn huyên, từ việc đặt tên đứa trẻ là gì đến việc chuẩn bị quần áo gì lại đến tiệc rượu đầy tháng, cũng đã được sắp xếp thỏa đáng.

So sánh với hai người bọn họ, An Tĩnh Nguyên nhìn có vẻ tương đối bình tĩnh, sắc mặt anh bình tĩnh, ánh mắt dán chặt vào phòng siêu âm bụng, chỉ có tư thế hai tay gắt gao khoanh trước bụng là bán đứng vẻ căng thẳng lúc này của anh. Rất nhanh, Cố Chi Nghiên đi ra, chỉ là báo cáo không có nhanh như vậy, đoàn người lại chờ đợi, nửa giờ sau, hai kết quả ra tới.

Sức khỏe Cố Chỉ Nghiên không có vấn đề gì lớn, bác sĩ nói sẽ kê một số loại thuốc bổ sung vitamin là được, sở dĩ cô luôn cảm thấy mệt mỏi là vì cô thực sự đang mang song thail

Nhưng là bất cứ lúc nào trong giai đoạn đầu cũng có thể xảy ra trường hợp một cái thai ngừng, cho nên bác sĩ cũng nghiêm túc dặn dò mấy người bọn họ cần lưu ý một số việc trong sinh hoạt hàng ngày.

Cặp song thai thực sự khiến Hà Lệ Xu rất vui mừng, loại chuyện này chưa bao giờ xảy ra đối với nhà họ An vốn nhân khẩu ít ỏi, điều này quả thực chính là niềm vui từ trên trời rơi xuống.

Bà vui mừng nhưng Hầu Tú Anh ngược lại lại lo lắng gân chết, bác sĩ nói hiện giờ sức khỏe của cả hai đều không ổn định, con gái bà vốn dĩ đã gây, mang song thai lại càng làm cho người lo lắng.

Vì vậy, sau khi từ bệnh viện trở về, Hầu Tú Anh lập tức kéo Hà Lệ Xu đến Cung Tiêu Xã để mua đồ bổ và đồ dùng cho trẻ em.

Sau khi cả hai vừa đi, người đàn ông nãy giờ vẫn luôn tram mặc bất ngờ ôm Cố Chi Nghiên vào lòng, không nhịn được cười lên ha ha, sau đó liên tục hôn lên mặt cô.