Thập Niên 70 Người Vợ Ngọt Ngào

Chương 111



Nhưng mà, miệng của người đàn ông, là quỷ gạt người, cô căn bản không tin lời của anh, thậm chí không nên đồng ý với anh.

Anh nói rất nhanh, rất đơn giản, cái gì cũng đều là gạt người, người đàn ông này một khi buông tay, liền không dứt, cuối cùng cánh tay của cô cũng không nhấc nổi lên, anh mới bỏ qua cho cô.

Ăn no thỏa mãn, người đàn ông sung sức đến mức tỉnh cả rượu, Cố Chi Nghiên mệt đến mức toát mồ hôi, đợi anh tắm rửa xong quay lại, cô đã buồn ngủ đến mức ngủ thiếp đi.

Thời tiết chuyển lạnh, người phụ nữ nằm trên giường, chân còn lộ ra ngoài, An Tĩnh Nguyên di tới, chậm rãi đem chân cô bỏ vào chăn, ngay cả mình cũng cùng chui vào, ngủ một giấc đến sáng.

Tối hôm qua quá vui vẻ rồi, An Tĩnh Nguyên cũng không quên chuyện mà Cố Chi Nguyên bàn giao, sáng sớm liền dắt lợn ra khỏi nhà đi phối giống trong đội, giày vò hơn nửa ngày, cũng may cuối cùng thành công rồi.

Bây giờ đã qua thời kì ong mật, sau đó, anh lại lên núi một chuyến, mười mấy rương ong mật, gân hai tháng không gặp, mật ong đều đã đầy, An Tĩnh Nguyên tính toán rằng để lại chút mật ong, để những thứ nhỏ bé này có thể chứa được mười thùng mật ong sau mùa đông, cho nên rất nhanh liên xuống núi gọi cho Hạ Đại Lâm.

Sau khi hai người xác nhận thời gian giao dịch, An Tĩnh Nguyên liên bắt đầu lên núi lấy mật ong, nhưng mà người đàn ông không cho, hiện tại cũng vừa mới qua ngày thu hoạch, không có việc gì bận rộng, lúc nhàn rỗi cô chỉ có thể làm một chút quần áo cho đứa trẻ.

Đợi sau khi đem toàn bộ giao cho Hạ Đại Lâm, Cố Chi Nghiên lấy được hũ thứ hai, lần này nhiều hơn một chút so với lân trước, cho nên tiền cũng nhiêu hơn một chút.

Cô tính toán, cộng thêm số tiền tiết kiệm trước đó, bọn họ đã có tiết kiệm được 400 tệ, trước Tết sẽ bán đàn gà theo giá thị trường, chẳng mấy chốc thu được 500 tệ.

Người đàn ông để cô giữ số tiền này, đổi lại đời trước, Cố Chi Nghiên chưa từng dám hi vọng xa vời sẽ có một khoản tiền lớn như vậy trong tay, lúc đó tiên mà cô cùng Triệu Khang Vân kiếm được, đều do Lưu Hồng Hà giữ, Triệu Khang Nguyệt lấy chông không tốt nên Lưu Hồng Hà liên cầm tiền đi trợ cấp, Cố Chi Nghiên muốn mua chút vài may quần áo đểu tốn sức, bây giờ sống lại một đời, cô mới biết được cái gì là làm chủ gia đình.

Thời gian đang dần bước vào tháng 12, gần cuối năm rồi, trời càng ngày càng lạnh, chứng nôn nghén của Cố Chi Nghiên cũng có chuyển biến tốt đẹp, chỉ là mới mang thai 5 tháng nhưng to như bụng của người mang thai 6 - 7 tháng.

Những người phụ nữ trong đội đều từng sinh qua 3,4 đứa con, cho nên Cố Chi Nghiên vừa đi ra cửa, người ta nhìn bụng liền biết được manh mối, cho nên nhao nhao hỏi rằng có phải là mang thai đôi không.

Cố Chi Nghiên nôn nghén cũng không nghiêm trọng, ngoài việc cơ thể nặng một chút, cô còn ăn rất nhiều, bây giờ đứa trẻ coi như là ổn định, cho nên cô cũng không giấu giết mọi người:

- "Phải, bác sĩ nói là mang thai đôi."

Mọi người nghe được đều kinh ngạc một trận, vậy mà thực sự là song thai!

- "Khó trách lúc đó cô nghén nặng như vậy, tôi còn cho rằng thể chất của cô quá kém, hóa ra là mang thai đôi."

- "Chuyện đại sự vui như vậy, nếu như chúng tôi không hỏi, có phải là cô cũng không định nói không?"

- "Cái này nói sao nhỉ, kết hôn với đúng người, người khác tới một, bọn họ tới hai."

Lưu Hồng Hạc cũng ở trong đám người này, nghe thấy Cố Chi Nghiên thật sự mang thai đôi, sắc mặt đều tái xanh rồi, bây giờ Hà Lệ Xu cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc trước thỉnh thoảng phát bệnh, năm nay vậy mà không hề phát bệnh một lần nào, An Tĩnh Hân ở trong đôi làm thống kê, làm việc chăm chỉ nỗ lực, thường xuyên được đội trưởng khen ngợi, sắp tới năm mới rồi, đến lúc đó trong đội khẳng định sẽ phân phát một vài món đồ tốt cho cô ấy.

Năm nay nhà họ An thật sự gặp may, cuộc sống vậy mà thực sự tốt.

Trái lại nhà họ Triệu, từ sau khi Ngô Ngọc Như rời đi, Lưu Hồng Hà giới thiệu biết bao nhiêu người phụ nữ cho Khang Vân làm quen mà đều vô dụng, anh ấy cả ngày chính là một bộ dạng muốn chết mà không được chết, Khang Nguyệt cũng vậy, lúc thì nói là muốn trở về bán sách, lúc thì nói muốn đi tìm việc, cuối cùng không có việc gì, chuyện gì cũng không làm được.