"Tết anh mua thêm thịt chúng mình nấu ăn là được rồi, giờ phải tiêu tiền vào nhiều việc lắm."
An Tĩnh Nguyên không nói gì, đưa tờ báo cho cô xem:
"Đọc cái này trước đi, anh nghĩ cái này đáng để mua đồ ăn mừng đó."
Cố Chi Nghiên nghi ngờ nhìn anh, tờ báo bị Hà Lệ Xu đứng bên cạnh cầm lấy, bà vừa liếc mắt thì đã thấy chỗ mà đám đàn ông đứng vây quanh.
Tuy rằng Cố Chi Nghiên đã biết từ trước rằng đây là lúc địa chủ được xóa tội, nhưng khi nhìn thấy mấy chữ trên báo cô vẫn hơi sững sở, lát sau mới hỏi:
"Đây là thật à?"
An Tĩnh Nguyên gật đầu:
"Thật đó, anh đã hỏi rồi, chắc là không lâu nữa sẽ có thông báo của Đảng thôi, đến khi đó nhà mình..."
Anh còn chưa nói dứt lời, Hà Lệ Xu đã giật lấy tờ báo lao vào trong phòng của bà cụ, Cố Chi Nghiên bị hành động bất thình lình của bà dọa sợ, sau đó, có tiếng Hà Lệ Xu nói chuyện với bà cụ ở bên trong phòng truyền ra, giọng nói bà còn hơi nghẹn ngào.
"Mẹ, mẹ đọc đi, mẹ đọc cái này đi...
"Sau này chúng ta không bị khinh bỉ nữa rồi, chúng ta không còn là thành phần địa chủ nữa rồi..."
Hẳn là đã kìm nén quá lâu, nên Hà Lệ Xu mới nói được một hai câu là đã bật khóc oa lên, tiếng khóc ấy có hơi đáng thương, Cố Chi Nghiên hơi lo lắng, muốn đi vào xem thế nào nhưng lại bị An Tĩnh Nguyên kéo lại.
"Cứ để bà ấy khóc đi."
An Tĩnh Nguyên nắm tay cô, anh hiểu lúc này mẹ mình cần được trút bầu tâm sự hơn ai hết:
"Em đừng lo, bà ấy không buồn đâu, mà là đang mừng đó."
Cố Chi Nghiên vuốt cằm nhẹ, thảo nào người đàn ông này lại mua nhiều đồ ăn về thế: "Đúng là đáng để ăn mừng thật, đáng lẽ ra anh nên mua cả pháo nữa, dù sao cũng phải mừng năm mới nữa mà."
An Tĩnh Nguyên kéo tay của người phụ nữ lên trước mặt mình rồi hà hơi, trong mắt anh là ý cười sâu Xa:
"Yên tâm đi, chờ tới khi có thông báo của Đảng đã, từ giờ đến lúc đó đừng nói cho ai không họ lại bảo chúng ta mơ tưởng hão huyền."
Cố Chi Nghiên biết trong đội có vài người không muốn thấy người khác sống tốt, nếu giờ họ mà truyên tin này ra, lỡ như thông báo đến chậm thì không tránh khỏi việc bị đâm chọc mỉa mai một khoảng thời gian.
Cô gật đầu không nói gì.
Hà Lệ Xu vẫn đang khóc lóc kể lể với bà cụ ở trong phòng, Cố Chi Nghiên cũng không định đi làm phiền bà, khoảng mười phút sau, tiếng trong phòng mới dần dịu xuống, còn đồ ăn ở ngoài này cũng đã được hâm nóng xong rồi.
Hà Lệ Xu đỡ bà cụ ra khỏi phòng, hai mắt bà đỏ bừng nhưng trạng thái tinh thân có vẻ rất tốt, như thể lớp sương mù trước đó bị cuối đi, cả người bà tỏa bừng ánh nắng.
Hà Lệ Xu nhìn hai người họ, bà cười hỏi:
"Hâm đồ ăn hết rồi à? Đã cúng tổ tiên chưa?"
An Tĩnh Nguyên gật đầu: "Cung rồi ạ, chúng ta ăn được rồi."
Hà Lệ Xu thở phào: "Ừ, vậy ăn thôi!"
Cố Chi Nghiên nhìn nụ cười trên gương mặt bà, cô không nói gì nữa, chắc chắn bữa ăn này sẽ không thể trầm lặng được, hình như bà cụ rất có tinh thần, trong bữa ăn không ngừng nói chuyện, mà nói xong thì cũng không hiểu.
Hà Lệ Xu rất kiên nhẫn luôn miệng giải thích cho bà cụ, tuy bữa cơm tối chỉ có năm người, nhưng lại là một bữa ăn náo nhiệt vô cùng.
Cố Chi Nghiên cứ tưởng là mọi người sẽ không nói chuyện này ra, phải chờ thông báo của Đảng được công bố thì mới cho người khác biết chuyện này được, nhưng mấy ngày sau, tin tức bị lan truyền nhanh chóng, cả đại đội đều biết bọn họ và những phú nông khác sẽ được xóa tội.
Ngẫm lại thì cũng đúng thôi, trong đội không có nhiều địa chủ lắm, nhưng lại có rất nhiều phú nông, An Tĩnh Nguyên đã biết tin rồi thì chắc chắn là cũng sẽ có người khác biết, anh có thể nhịn đến hôm nay, còn người khác thì chắc là không nhịn được, nên tin tức mới bị truyên ra ngoài như thế, với bọn họ mà nói, chuyện này cũng chẳng phải chuyện xấu.
Sau đó, có một số người còn đến nhà họ An hỏi chuyện này có thật không, Cố Chi Nghiên chỉ cười cười chứ không trả lời, nói mấy bữa nữa có thông báo thì mới biết được.