Thập Niên 70 Người Vợ Ngọt Ngào

Chương 127



Tuy rằng tiếng kêu phát ra không phải chỉ có mỗi mình Cố Chi Nghiên, nhưng anh vẫn có thể nhanh chóng phân biệt được đâu là giọng của Cố Chi Nghiên. Anh xoa xoa tay nhìn Hầu Tú Anh, giọng nói hơi run hỏi:

"Mẹ, không thì mẹ vào xem đi?"

Thật ra Hầu Tú Anh cũng rất muốn vào, nhưng vừa nãy hỏi hộ sĩ cũng không cho, vì thế dành nói:

"Tình hình hiện tại của sản phụ tên Cố Chi Nghiên thế nào rồi ạ? Đứa bé đã ra chưa?"

"Còn chưa đâu."

Y tá đáp:

"Đừng sốt ruột, tình trạng sản phụ khá ổn, tôi thấy cũng sắp rồi, mọi người đừng lo lắng, cứ yên tâm chờ đi."

Mặc dù là nói như thế, nhưng thân là người thân ruột thịt, sao họ có thể không lo lắng. Trong đầu An Tĩnh Nghiên toàn là hình ảnh đầu Cố Chi Nghiên đầy mồ hôi vì nhịn đau.

"Vậy làm thế nào mới giúp cô ấy đỡ đau được?"

Hộ sĩ cũng chịu thua:

"Sinh con sao có thể không đau được, bây giờ có dùng cái gì giảm đau cũng không có tác dụng."

Vừa nói dứt câu thì trong phòng sinh lại truyên tới một tiếng hét chói tai.

Hiện tại hai chân Cố Chi Nghiên đã gác lên giá sắt hai bên giường sinh, đau đến chết đi sống lại. Một sản phụ khác nằm giường bên cạnh cô cũng đau muốn chết, khép chân lại nói không muốn sinh, nhưng lại bị bác sĩ mắng cho.

Cố Chi Nghiên vốn cũng muốn gào lên là không sinh, nhưng nghe bác sĩ mắng rất hung ác, sợ đến mức nuốt lại lời định phát ra. Bây giờ có đau cô cũng không dám kêu, chỉ có thể cắn răng cố gắng rặn ra theo tiết tấu mà bác sĩ hướng dẫn.

Bác sĩ đỡ đẻ biết có lẽ cô vừa bị mấy câu mắng kia dọa sợ, nên giải thích:

"Mắng cô ấy là vì muốn tốt cho cô ấy. Bây giờ tên đã lên dây rồi, không thể nào nói không muốn sinh là không sinh được. Nếu như cô ấy cứ khép chân lại như thế, đứa bé không được ra ngoài sẽ không hít thở được!"

"Ai sinh con cũng đau cả, lúc đến thời điểm mấu chốt các cô không thể tùy hứng mà gây hại tới bọn trẻ được."

Cố Chi Nghiên đang đau dữ dội cũng không biết trả lời thế nào, chỉ đành "ừ" một tiếng đáp lại. Cô không biết bao lâu nữa là mình có thể sinh, lúc cô cảm thấy mình sắp hết hơi rồi thì nghe thấy bác sĩ nói:

"Sản phụ hết sức rồi, tôi cân dùng phuốc-sét để đỡ đẻ."

Vừa dùng hết sức mình, cả người Cố Chi Nghiên đều đần ra. Sau đó cô nhìn thấy có y tá đi tới đẩy bụng của cô. Không biết qua bao lâu sau, cô chỉ cảm thấy bụng đột nhiên đau xót, rồi thoải mái hơn, dưới thân như có cái gì đó đang trượt ra ngoài.

"Ra rồi!" Hộ sĩ kêu lên:

"A, đứa thứ hai cũng lộ đầu ra rồi, nhanh quát!"

Cố Chi Nghiên vừa đau vừa mệt, vốn muốn lấy hơi, nhưng vừa nghe hộ sĩ nói như thế, cô lập tức giật mình tỉnh táo, vẫn nhớ trong bụng mình còn một đứa nữal

Có thể là đứa trẻ cũng biết cô không còn sức, không đợi hộ sĩ tiếp xong đứa thứ nhất, không đến một phút đồng hồ sau, đứa bé thứ hai cũng chui ra.

Cố Chi Nghiên cảm thấy nửa người dưới nhẹ nhõm đi hẳn, toàn bộ khí lực trong cơ thể bị rút cạn, cổ tê dại, không còn một chút cảm giác. Cô mở trừng trừng hai mắt nhìn lên cái đèn trên trân nhà, thầm nghị, có lẽ cả đời này cô cũng không muốn sinh con nữa.

Cô nằm một lúc, một lát sau tiếng khóc rất to của hai đứa trẻ đã vang vọng cả phòng sinh.

Tiếng khóc của bọn trẻ vang dội, bác sĩ cũng chưa nói bọn chúng có vấn đề gì không, cô cũng yên tâm hơn. Cố Chi Nghiên hé đôi môi khô khốc ra hỏi:

“Là con trai hay con gái vậy?”

Hộ sĩ vội ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, cười híp mắt nói:

"Ôi chị thật tốt số, cả hai đứa đều là con trai, khoảng hai cân rưỡi, tốt quá."