Cố Chi Nghiên nghe vậy thì bật cười, hai tay ôm lên cổ anh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, trêu ghẹo nói:
- "Của anh thì có thể nếm ra được cái gì, nếu như anh nếm được, sau này để anh đút sữa cho con."
Cố Chi Nghiên còn tưởng rằng mình rất hài hước, mãi ve sau, tay chua, miệng cũng tê, mới biết rằng người đàn ông căn bản không có ý đó, người đàn ông rất lâu không ăn thịt, hung ác căn bản không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, nếu như không phải đứa nhỏ thút thít làm gián đoạn anh, anh ước chừng có thể làm cả đêm.
Công việc kinh doanh vừa mới bắt đầu, còn có rất nhiều việc bận rộn, cho nên sáng sớm hôm sau, An Tĩnh Nguyên liền đi công xã, sắp đến đầy tháng của đứa nhỏ, anh phải thu xếp chuyện này cho ổn thỏa.
Nhà họ An năm nay không có nhiều chuyện vui, ngay cả việc anh kết hôn với Cố Chi Nghiên cũng là sắp xếp vội vàng, cho nên lần này, anh muốn làm tốt hơn.
Những sản phẩm thịt đó về cơ bản có thể trao đổi trong đại đội, anh đến hợp tác xã mua một số đồ trang trí như bóng bay và ruy băng, lại đi thuê máy chụp ảnh từ chủ hiệu ảnh, qua một ngày, đồ muốn mua về cơ bản đã có được, lúc đó anh mới trở về nhà.
Những suy nghĩ đó nói ra thì đơn giản, nhưng mà thực tế cũng rắc rối, chỉ riêng mấy quả bóng bay đó thôi, chiến đấu với nó không phải là chuyện gì dễ dàng, phải gọi mấy đứa nhóc trong đội đến giúp đỡ, làm hơn nửa ngày.
Trong sân đầy ắp bóng bay và ruy băng, giống như khung cảnh mùa xuân dạt dào đột nhiên có thêm đủ sắc hoa, một khung cảnh vui tươi, ngay cả tâm trạng của mọi người cũng theo đó mà tốt lên.
Nhà họ An bên này phải làm tiệc đầy tháng, Hầu Tú Anh cũng nhân cơ hội này dẫn hai đứa trẻ và con dâu tới giúp đỡ, giống như làm đám cưới, giết lợn giết gà, có chút nghiêm túc, bà nhìn thấy nhiều gà vịt như vậy, chút thành kiến lúc trước với An Tĩnh Nguyên bây giờ đã sớm tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi, những người hàng xóm tới giúp đỡ đều khen ngợi con rể một phen.
Nghĩ thầm, lúc trước may mắn là Cố Chi Nghiên không gả cho Triệu Khang Vân, nếu không thì những tháng ngày này sẽ đáng lo biết bao, nếu không phải là ngày đó bên Triệu Khang Vân một mực không tới rước dâu, hai bọn họ sẽ không có được duyên phận như vậy, nói ra thì công lao của nhà họ Triệu cũng không ít.
Có mọi người giúp đỡ, công tác chuẩn bị rất nhanh liên hoàn thành, hôm sau là ngày đầy tháng của hai đứa trẻ, sáng sớm Cố Chi Nghiên đã dậy rồi, biết được người đàn ông cầm máy ảnh trở về, cho nên cô trực tiếp tắm rửa, thay quần áo cho phù hợp, sau đó thay quần áo đẹp cho hai bảo bối.
Lúc này rất ít người chụp ảnh, mượn máy ảnh cũng không dễ dàng gì, cho nên cô nhất định phải lưu giữ kỉ niệm này cho hai đứa nhỏ.
Bởi vì có con, lo sợ làm ồn chúng, cho nên những món pháo hoa nhà họ An căn bản không mua, đợi bàn ở ngoài sân dọn xong rồi, Cố Chỉ Nghiên cũng theo bọn họ mang tất cả đồ ăn đã chuẩn bị sẵn lên bàn, đợi sau khi chuẩn bị sau, bạn bè người thân được mời tiệc cũng lần lượt tới.
Mấy năm gần đây mọi người chưa từng thấy qua cặp song sinh, lúc này biết được nhà họ An có một cặp, đều náo nhiệt nhất định phải đi xem, nhưng nghe nói hai đứa trẻ này sinh non, cơ thể yếu ớt hơn so với những đứa trẻ sinh một, cũng rất biết điều chỉ vào xem một lúc rồi ra ngoài. Một đoàn người xem xong, từ phòng đi ra, đều nói hai đứa trẻ này rất đẹp, mặc dù còn nhỏ, nhưng mà đường nét mặt mũi đã rất rõ ràng, có một vài đứa trẻ sinh ra thì làn da dễ bị nổi mẩn, nhưng mà trên mặt của anh em bọn chúng rất sạch sẽ, nhìn là muốn cắn một cái.
- "Nhà họ An lần này phát tài rồi."
Có người cười nói, An Tĩnh Nguyên kết hôn rồi, con cũng có rồi, còn tự mình mở cửa hàng, có thể thấy những ngày tháng sau này sẽ trở nên tốt hơn.
- "Mọi người xem, tiệc đầy tháng mà làm giống như tiệc cưới thì liền biết rồi."
Sân nhà họ An rất lớn, lúc này đã bày mười cái bàn rồi, trên mỗi bàn đều bày món ăn ngon, có gà luộc kiểu Quảng Đông, cá kho, sườn và hàng loạt món thịt, thật sự là hào phóng.