[Thập Niên 70] Nhật Ký Giảm Béo Của Hồ Yêu

Chương 7: Nhiệm Vụ Không Dễ Thực Hiện (3)



Sau một trận âm thanh tích tích, trước mặt Đàm Ngọc Dao xẹt qua một quầng sáng.

Đang thông báo nhiệm vụ Điểm công trước đó: không

Một: Dọn dẹp vệ sinh trong nhà ( ba gian phòng ngủ cộng thêm phòng bếp, chuồng gà không được tính) chưa hoàn thành

Hai: Giặt quần áo của cả nhà ( một ngày một lần cộng một điểm công) chưa hoàn thành

Ba: Nhặt đậu phộng (một sọt cộng một điểm công) chưa hoàn thành

Bốn: Thu hái cây ngải cứu (ba sọt cộng một điểm công) chưa hoàn thành

Năm: Thu gom phân bò ( 20 bãi cộng một điểm công) chưa hoàn thành

Sáu: Nhặt cỏ dại bên trong ruộng lúa nước (nửa ngày cộng một điểm công) chưa hoàn thành

Bảy: Hái lá cây dâu (ba sọt cộng một điểm công) chưa hoàn thành

Tám: Nấu cơm (một ngày ba lần, một lần cộng một điểm công) chưa hoàn thành

Chín: Lựa hạt đậu (không được phép có một hạt đậu bị hỏng, 25kg cộng một điểm công) chưa hoàn thành

Mười: Đưa cơm (nhiệm vụ cực kỳ nhẹ nhàng, ba lần cộng một điểm công) chưa hoàn thành

Phía sau mười nhiệm vụ đều hiển thị ba chữ chưa hoàn thành xám xịt.

Đàm Ngọc Dao: “!!!!”

“Thất Vĩ, thực ra mày họ Chu đúng không?”

“???”

“Mày là Chu Bái Bì đúng không! Mày nhìn mười cái nhiệm vụ này mà xem. Nấu cơm quét dọn rồi giặt quần áo thì thôi tao không nói tới làm gì. Thu gom phân bò là cái quỷ gì hả?! Nhặt về để ăn à?? Còn có hái lá cây dâu, thu hái cây ngải cứu, tại sao phải cần tới tận ba sọt?! Mày coi tao là Dương Bạch Lao đấy à??”

Đàm Ngọc Dao tức tới nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lôi Thất Vĩ ra đánh đập một trận thật dữ dội.

“Lá cây dâu với cây ngải cứu đều rất nhẹ, ba sọt cũng không được tính là nhiều. Còn về phần thu gom phân bò, tôi đã hạ thấp tiêu chuẩn xuống rồi, vốn dĩ là 50 mới được tính một điểm công. Còn có phân bò không phải dùng để ăn, là dùng để làm chất đốt. Đây hoàn toàn không có một chút tính ép buộc nào cả, mười nhiệm vụ này, có những nhiệm vụ còn có thể lặp lại hoàn thành, cô có rất nhiều quyền năng lựa chọn. Hơn nữa, điểm công trong hệ thống là áp dụng tích phân học mà định ra, lúc nào cô tích đầy được mười điểm công, lúc đó liền sẽ hối đoái lại cân nặng. Rất nhân tính hóa.”

“Mày!!”

Tức đến cạn lời nhưng lại chỉ có thể nhịn lại. Ai bảo cô một lòng muốn giảm được cân chứ. Thế nhưng nếu cứ như vậy cam chịu số phận trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu bực dọc, không thể làm gì khác hơn lén lút thầm mắng hệ thống hai câu.

“Kiểm tra được sử dụng từ ngữ không văn minh. Nể tình lần đầu vi phạm + 0,1kg.”

Đàm Ngọc Dao vừa nghe thấy vậy liền choáng váng hết mặt mày.

Còn cộng thêm cân nặng sao??!!

“Từ chối làm những việc không văn minh, nói những lời không văn minh. Đây là quy tắc của hệ thống, tôi đã nói qua rồi, cô, lại không nghe thấy?”

Đàm Ngọc Dao khóc không ra nước mắt.

“Có thể bổ túc lại một lần nữa được không…”

Thất Vĩ cũng không keo kiệt gì, nói qua một lượt lại một lần nữa.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Đàm Ngọc Dao ngồi phịch ở trên ghế vẻ mặt đã không còn lưu luyến gì với cuộc sống này nữa rồi. Còn chưa bắt đầu giảm cân, đã bị cộng thêm 0,1kg nữa rồi. Không biết có phải là ảnh hưởng của tâm lý không, cô cứ cảm thấy dường như cơ thể lại càng nặng hơn rồi.

Sau một lúc lâu ngồi bần thần, cô vẫn là bò dậy.

Nhiệm vụ nếu như đã phát ra rồi, đành phải đi làm thôi.

Nhiệm vụ dễ nhất trong mười hạng mục này, chính là giặt quần áo nấu cơm và đưa cơm, quét dọn nhà cửa. Thế nhưng cô không biết nấu cơm…

Cũng không phải là không biết nấu, trước đây ở nhà cô cũng đã từng nấu ăn rồi. Cơm ấy mà, nồi cơm điện chỉ cần ấn một cái là đã xong rồi. Đồ ăn, đã có người giúp việc ở trong nhà giúp cắt thái và rửa xong hết rồi, chỉ cần trực tiếp chế biến. Thế nhưng cái loại lò đất ở nông thôn này cần phải đốt lửa nhóm bếp, cô, không biết làm…