Kiều Tĩnh An ăn một miếng thấy hơi nhạt thế nên cô đi vào nhà bếp lấy chai xì dầu, đứa thứ ba lập tức đứng dậy, vớt rau ra bỏ vào bát Hạ Huân."Cha ơi, cha ăn nhiều vào nhé."Kiều Tĩnh An đi vào đúng lúc bắt gặp cảnh này: "Hôm nay thằng ba không đói bụng phải không? Không ăn thì bỏ chén xuống đi."Hạ Huân im lặng, đứa thứ ba nhìn anh mấy lần, Hạ Huân ngó lơ coi như không thấy.Dưới ánh mắt ép bức của mẹ, đứa thứ ba thành thành thật thật vớt rau về lại.Trong lòng ba đứa nhỏ, cảm giác lời mẹ nói trong nhà lại càng thêm sâu sắc.Như Tôn Đại Oa và Tôn Nhị Oa đã nói, cha bọn họ cũng vò đầu bứt tai.Cho vào chén một ít xì dầu, lại tiếp tục ăn.Hạ Huân ăn mà chảy mồ hôi đầy đầu: "Anh thấy bên ngoài có một gùi ớt, em tính làm tương ớt à?""Anh có muốn ăn không?""Ừm." Dùng để trộn ăn cũng ngon."Vậy để em làm cho anh một ít, còn lại em làm ớt ngâm, ớt ngâm nấu với cá ăn rất ngon." Kiều Tĩnh An chợt nghĩ đến một chuyện rồi nói tiếp: “Ở đây có trồng bắp, vậy có nhiều dầu bắp không?"Trong không gian của cô không còn nhiều dầu lắm, giờ chỉ còn lại hai bình dầu hạt cải mười cân chưa mở nắp.
Đây là kết quả tiết kiệm mấy năm nay của cô."Nghe nói ở đây nhiều dầu đậu nành, dầu bắp thì anh không rõ lắm."Kiễu Tĩnh An nghĩ, công nghệ của thời đại bây giờ vẫn chưa hiện đại lắm, dầu ăn chắc là vẫn phụ thuộc vào việc trồng trọt các loại lương thực."Anh không biết cũng không sao.
Em thấy trong nhà không còn nhiều dầu ăn lắm nên muốn tích trữ chút thôi.""Tiền có đủ dùng không?" Hạ Huân ăn mỳ, rồi tự múc thêm cho mình nửa bát nữa, vừa húp nước vừa giương mắt nhìn cô.Mấy ngày nay trong phòng có thêm không ít thứ, đều có thể thấy rõ ràng.
Thức ăn của họ cũng tốt hơn, dù anh bận tối mắt tối mũi thì cũng nghe người ta bàn tán, nói vợ anh sẽ không sống ở đây nổi.Mỗi ngày trôi qua như thế nào chỉ có bản thân mình là người rõ ràng nhất.
Anh cảm thấy như thế này rất tốt."Tạm thời vẫn đủ đến đợt nhận lương tháng sau của anh." Kiều Tĩnh An ăn ngay nói thật."Dưới hộc tủ có một cái hộp sắt, trong đó có chút tiền, em cần thì cứ lấy mà dùng."Kiều Tĩnh An gật đầu, cô sẽ không khách sáo với anh đâu.Ăn cơm tối xong, cô tranh thủ rửa sạch rồi phơi khô cải thảo và ớt, ngày mai là có thể thu vào.Sáng sớm hôm sau, hai đứa lớn đi xuống dưới gọi bốn đứa nhỏ nhà họ Tôn lên bóc quả óc chó, Kiều Tĩnh An nói bọn nó gọi cả hai anh em nhà họ Vương lên đây.Cô đã từng gặp hai anh em con trai nhà chị Vương là Vương Đại Thành và Vương Nhị Thành, đều là những đứa trẻ biết nghe lời.Bốn đứa nhỏ nhà họ Tôn, hai anh em nhà họ Vương, thêm ba đứa nhà cô nữa thành một đám trẻ chạy lên đây."Thím ơi, mẹ con gửi thím một rổ gừng, nói là cho thím ngâm dưa, mới đào sáng hôm nay thôi ạ, còn tươi lắm." Tôn Đại Oa đưa gừng cho cô."Thím nhận, con nói cảm ơn mẹ giúp thím nhé.""Dạ."Tranh thủ lúc mấy đứa nhỏ đập quả óc chó, Kiều Tĩnh An chia cải thảo đã khô ráo thành hai phần, rồi rắc muối ướp lên trên.
Sau đó cô ra sau nhà tìm ba tảng đá kích cỡ phù hợp về cọ rửa sạch sẽ phơi khô.Về nhà tìm một ít nho khô và chuẩn bị bột lên men, cô định làm mấy cái bánh mỳ ngàn lớp tặng cho chị Tôn và chị Vương làm quà cảm ơn.Chỗ tốt của thời đại này là ai cũng quý trọng lương thực nên quà cảm ơn cũng không cần phải suy nghĩ đến những thứ khác làm gì.Bánh mỳ ngàn lớp sau khi nướng xong sẽ vừa mềm vừa có tính đàn hồi, nhìn thì to đấy nhưng bên trong cũng không tốn bao nhiêu bột cả, khá là tiết kiệm lương thực.Lúc gần mười giờ, đứa lớn đến tìm cô nói: "Mẹ ơi, bọn con bóc xong rồi ạ.""Được, mẹ tới liền đây."Cô rửa tay sạch sẽ rồi đi vào trong viện nhóm lửa trong bếp lò.Sau đó, cô nói đứa lớn canh chừng lửa còn mình thì đi vào nhà chính bưng bột mỳ đã lên men ra bày trên bàn.Tôn Nhị Nựu con gái nhà họ Tôn, đứa thứ ba và con trai nhỏ nhà họ Vương ghé vào bên mép bàn nhìn cô làm việc.Trứng gà, đường, nho khô, sữa bột đắt tiền, tất cả đều khá tốn tiền.Thấy mấy đứa nhỏ nhà họ Tôn và nhà họ Vương đều đang nhìn chằm chằm, Kiều Tĩnh An đưa cho mỗi đứa hai quả nho khô: "Ngon không?"Đứa nào cũng vội vàng gật đầu.Kiều Tĩnh An cười..