Sau khi hai người lại thân mật âu yếm nhau một lúc bèn giao hẹn thời gian lần sau đi đến nhà máy hoá chất.
Ngọc Đào vốn dự định lấy một bình trong ba bình đã tặng cho Lâm Lệ Phương để làm bình mẫu đem qua đó, nhưng mà dùng lượng son trong cả một lọ để làm mẫu cô cảm thấy là quá nhiều, thấy tiếc tiền, vì vậy quyết định làm lại bình mới để làm bình mẫu.
Chớp mắt đã đến ngày hẹn đến nhà máy, vì chiêu nay cô còn phải đi vào thị trấn, nên Ngọc Đào đã thức dậy từ rất sớm, cô dọn sẵn đồ đạc của mình, đem theo mẫu son liền ra khỏi nhà.
Sau khi đến công xã, cô đi đến bệnh viện để tìm Lục Vân Dương, còn chưa tìm được anh, cô đã bị Lâm Lệ Phương kêu lại rồi.
"Loại son đó của cô còn nữa không vậy?" Lâm Lệ Phương không vòng vo mà nói thẳng vấn đề: "Bây giờ tôi vẫn còn muốn một ít màu phấn, cô khi nào có thể làm ra cho tôi?"
Cuối tuần trước cô ta vừa đi một chuyến đoàn văn công trong thị trấn, những cô gái ấy đều nhìn đến ngơ người, đêu muốn mua, nhưng món đồ thì chỉ có ba hộp, làm sao mà đủ?
Nhà máy Gia Hoá vẫn còn chưa biết tình hình như thế nào, có tiên đương nhiên là phải kiếm, Ngọc Đào hiển nhiên không thể từ chối cô ta, chỉ cười nói: "Vậy phải đợi khoảng nửa tháng mới được rồi."
Chỉ có nửa tháng thôi mà, hàng tốt thì Lâm Lệ Phương có thể đợi được: "Được, vậy thì nửa tháng vậy, tôi đợi cô."
Ngọc Đào liên gật đầu: "Tôi sẽ làm nhanh nhất có thểt"
Bàn bạc xong, cô đi thẳng đi tìm Lục Vân Dương, hai người đi từ trong bệnh viện ra đến quán ăn ăn tô mì là lập tức ngồi chuyến xe xuất phát đến thị trấn lúc mười một giờ.
Đến trong thị trấn trên xe tuy là có hơi chật chội, nhưng may mà họ lên xe sớm, vẫn còn có thể tìm được chỗ để ngồi, đi một mạch đến thị trấn, Ngọc Đào cũng không còn cảm thấy thở không nổi giống như lần ngồi xe buýt của thôn trước đây.
Đi vào trong thị trấn, cảm giác này hoàn toàn không giống với công xã.
Thị trấn lớn hơn công xã rất nhiều, có những đoạn đường thẳng lối, có từng dãy nhà thẳng hàng, còn có xe buýt chạy qua lại, còn có cửa hàng bách hoá đông nghẹt người trước cửa.
Ngọc Đào vẫn còn chưa kịp tận hưởng nơi này, Lục Vân Dương đã trực tiếp dắt cô đến nhà máy trước rồi.
Loay hoay một hồi, hai người đã vào được phòng tiếp khách trong nhà máy, đợi được một lúc thì có một người đàn ông đi vào.
Lúc Ngô Lương Vũ đến phòng tiếp khách, nhìn thấy bên người bạn cũ của mình lại dắt theo một cô gái xinh đẹp bên cạnh đi đến đây, trong lòng vô cùng bất ngời
Anh ấy lúc đầu nghe Lục Vân Dương nói muốn giới thiệu một người bạn cho mình, còn tưởng là người làm những công việc giống họ, kết quả lại là một cô gái xinh đẹp?
Cô gái này không những là rất xinh đẹp, da vẻ cũng đặc biệt đẹp, hơn nữa hôm nay cô trang điểm lên, thì lại càng trông xinh đẹp tuyệt trần hơn, anh ấy sống trên đời gân ba mươi năm rồi, chưa từng gặp được cô gái nào xinh đẹp như vậy trước đây.
"Đây là người bạn mà anh nói làm son rất giỏi sao?" Anh ấy vội vàng hỏi Lục Vân Dương: "Lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp thế này?" Lục Vân Dương nghe được sự kinh ngạc trong giọng nói của anh ấy, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác vô cùng vui mừng: "Ừm, hôm nay chúng tôi còn đem cả son mẫu đến đây."
Chúng tôi?
Ngô Lương Vũ nghe xong cảm thấy có gì đó không đúng lắm, anh ấy thấy khoảng cách hai người đứng cạnh nhau dường như có chút hơi gần, còn có dáng vẻ rất thân thiết, nhìn thêm chút dáng vẻ xứng đôi vừa lứa của hai người họ, liền bình tĩnh lại.
Hai người họ chắc chắn có gì đó!
Muốn biết được, anh ấy hiểu rõ Lục Vân Dương trừ việc thường ngày thích nghiên cứu y học, đối với việc riêng tư cá nhân của mình một chút cũng không để ý.