Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 115



"Gần một tháng ạ." Lục Vân Dương tiếp lời, biết bà nội sẽ không chấp nhận mối quan hệ hiện tại của họ trong một chốc một lát, lại giải thích tiếp: "Bà nội, bà đừng tức giận, chuyện này chủ yếu là lỗi của cháu, bà nghe cháu nói đã ạ-"

"Sao bà có thể không tức giận được?" Bà nội Tô bừng bừng lửa giận: "Trước đây bà đính hôn cho hai đứa, hai đứa nhất quyết giày vò nhau, làm loạn đến mức ai ai cũng biết.

Bây giờ lại đến nói với bà rằng hai đứa đang ở bên nhau?"

"Hai đứa muốn ở với nhau thì ở, không muốn ở thì chia tay.

Hai đứa coi hôn nhân là trò đùa à?” Bà nội lại lạnh lùng nói.

"Không phải ạ" Lục Vân Dương nhìn bà nội tức đến đỏ mặt tía tai, trực tiếp đáp lời: "Chuyện trước đây là lỗi của chúng cháu.

Ban đầu Ngọc Đào cũng không muốn như này, nhưng cháu thích cô ấy, là cháu cứ đeo bám cô ấy nên chuyện mới đến nước này."

"Bà nội, nếu bà thật sự tức giận, bà đánh cháu một trận cháu cũng nhận.

Bà trút giận rồi thì đừng tức nữa, không tốt cho sức khỏe."

Giọng điệu của anh rất thành khẩn, nói đi nói lại đều là lỗi sai của mình.

Ngọc Đào ngây ra, rõ ràng là cô bám lấy anh không rời, sao lại thành anh đeo bám mình vậy?

"Còn nói không phải?" Bà nội chưa đến mức dễ bị mắc lừa: "Bây giờ hai đứa ở bên nhau, có phải mấy hôm nữa lại đến thông báo "chúng cháu muốn chia tay, "muốn tự sát không?”

"Không đâu ạ." Ngọc Đào vội tiếp lời, chớp mắt nhìn bà nội, bàn tay nhỏ bé từ từ giơ lên: "Bà nội, lần này cháu nghiêm túc, bác sĩ Lục đối xử với cháu rất tốt, cháu sẽ không tự sát nữa.”

Nói rồi, cô lại nhìn về phía Trịnh Xuân Linh và Tô Đại Hà, chớp chớp mắt tỏ ra tội nghiệp, đáng thương: "Mẹ, con không nói dối, gân đây con thành thực lắm”"

Lục Vân Dương cũng tùy cơ ứng biến, anh bắt chước Ngọc Đào, nhìn bà nội Tô: "Bà nội, bà hãy tin cháu một lần, cháy sẽ không làm bà thất vọng đâu ạ."

Dáng vẻ như đang cầu xin tha thứ vì phạm sai lầm của hai người khiến Trịnh Xuân Linh mủi lòng.

Tuy trước đây con gái mình không đáng tin, nhưng gần đây nó lại thật sự biết an phận, hơn nữa bà cũng tin tưởng phẩm chất của Vân Dương.

Nếu hai người ở bên nhau không xảy ra chuyện gì, bà có thể trông đợi một lần nữa.

"Mẹ, chúng ta cũng đừng tức giận nữa" Bà vội nói: "Ngọc Đào biết sai rồi, Vân Dương cũng phải loại người không có chừng mực.

Dù sao hai đứa chúng nó đã ở bên nhau rồi, chúng ta cứ xem xét tình hình đã rồi hằng nói tiếp."

Nói rồi, vẫn không quên kéo kéo gấu áo của Tô Đại Hà, bảo ông nói đỡ vài lời.

Tô Đại Hà nhìn bà nội: "Mẹ, con đồng ý với Xuân Linh, hai đứa ở với nhau được một tháng rồi mà không có chuyện gì xảy ra cả.

Chúng ta nên tin tưởng hai đứa nó."

"Đúng thế ạ, thưa bài!" Tô Ngọc Thanh hăng hái, chưa từng dám nghĩ chị và anh Vân Dương yêu nhau, nên cô ấy cũng muốn giúp một tay: "Chị và anh Vân Dương đã ở bên nhau một tháng rồi, không có chuyện gì xảy ra cả."

Những lời nói này không phải là không có đạo lý, bà nội biết chứ, chỉ là bà nội tức giận vì thái độ không kiên định với tình cảm của hai người họ.

"Nhà cháu có biết chuyện này không?" Bà nội nhìn Lục Vân Dương, thấp giọng hỏi: "Mẹ cháu không vui lắm về chuyện hủy hôn lần trước, cháu đã từng nghĩ đến phản ứng của bà ấy nếu bà ấy biết chuyện chưa?”

"Vẫn chưa biết ạ." Lục Vân Dương biết bà nội đang lo lắng điều gì: "Ông nội và bố cháu không có phản ứng gì với chuyện đính hôn lúc đầu, cháu tin rằng họ sẽ không phản đối khi biết chuyện đâu ạ.

Còn về mẹ cháu, cháu đã nghĩ kĩ nên nói với bà cháu như nào rồi, xin bà cho cháu thêm vài ngày nữa."

"Bà nội, bà nên tin tưởng bác sĩ Lục." Ngọc Đào thấy bà nội vẫn do dự nên nói thêm: "Nếu nhà họ Lục không đồng ý cho chúng cháu ở bên nhau, cháu sẽ lại tuyệt giao với Lục Vân Dương."