Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 127



Lục Vân Đương đâu còn tâm tư nào nghe Trịnh Xuân Linh nói chuyện, cho dù bà nói cái gì cũng hoàn toàn đồng ý: "Mẹ, mẹ yên tâm, cô ấy đã gả cho con, chắc chắn cái gì con cũng nghe theo cô ấy."

Ngọc Đào hơi nghiêng đầu, bóng người đàn ông liền rơi vào trong con ngươi.

Hôm nay anh đổi một bộ âu phục màu xanh đen, kích thước được thiết kế riêng, chất liệu vải dày dặn, tôn lên bờ vai rộng eo hẹp và đôi chân thon dài của anh, một dáng vẻ dịu dàng lại cấm dục.

Ngọc Đào chưa từng thấy Lục Vân Dương như vậy, bỗng chốc liên ngây ngẩn, một giây kế tiếp, đột nhiên hai mắt cô sáng lên, giống như thấy được đá quý mà cô thèm muốn đã lâu.

"Bác sĩ Lục." Cô đứng dậy theo bản năng, thốt lên.

"Sao còn gọi là bác sĩ Lục?" Có người nói.

"Nên đổi cách xưng hô thôi!"

"Gọi hán tử!"

"Hán tử thật khó nghe, đã là lúc nào rồi!"

"Vậy thì gọi trượng phu!”

"Con gái bây giờ đều gọi là chồng!"

"Ha ha ha..."

Mọi người bắt đầu dụ dỗ, Ngọc Đào nhìn yết hầu hơi nhô ra trên cà vạt của anh, không hiểu sao, cổ họng cô bỗng thấy nóng ran.

Cô trừng mắt nhìn, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gọi bác sĩ Lục dễ nghe hơn.

Trịnh Xuân Linh còn chưa giao phó cho con rể xong, vội vàng ra dấu tay để mọi người im lặng cho bà nói tiếp, nhưng mọi người bên cạnh sợ chậm trễ thời gian, nhanh chóng bảo Lục Vân Dương đưa người đi.

Ngọc Đào được người đàn ông cõng ra ngoài, hôm nay là ngày lành tháng tốt, mặt trời thiêu đốt vẫn luôn ở trên cao lúc này đã biến mất, diện tích rộng lớn giờ đã rợp bóng mát.

Cô vốn định thì thầm vài câu với người đàn ông, nhưng một đám người trong sân đang huyên náo la ó, cô không thể làm gì khác hơn là nuốt lại lời định nói, ôm cổ người đàn ông, đầu tựa vào đầu vai anh dáng vẻ giả vờ như rất thẹn thùng.

Hai nhà Tô Lục cách không xa, xe đạp cũng không dùng được, Lục Vân Dương cõng cô gái đi theo phía sau dàn nhạc, sôi nổi đi về phía nhà họ Lục.

Đội ngũ rất ồn ào, Ngọc Đào nằm ở đầu vai của người đàn ông, ngửi mùi thơm trên thân thể anh, không nhịn được hôn một cái vào sau cổ anh: "Bác sĩ Lục, hôm nay anh thật là đẹp trai."

Vốn là trên người bị hai luông kẹo bông gòn mềm mại dán lên cũng đã đủ để người đàn ông cảm nhận được, hết lần này tới lần khác cô còn hôn vào sau cổ anh nữal!!

Người Lục Vân Dương cứng lại một lát, trả thù lại cô bằng cách nhẹ nhàng bấm một cái ở trên đùi cô, yết hâu nóng đến mức khàn cả giọng: "Còn gọi là bác sĩ Lục sao?”

Chưa từng nghĩ người đàn ông sẽ đột ngột bóp cô một cái, Ngọc Đào sợ hết hồn, nơi cổ họng tràn ra một tiếng "a".

Tiếng kêu mềm mại giống như rên rỉ, khiến người ta phải suy nghĩ bậy bạ, Lục Vân Dương căng chặt hàm, cắn răng nhắc nhở: "Đừng lộn xộn, cẩn thận ngã đấy."

Ngọc Đào ở sau lưng anh nhăn nhó một hồi, nghiêng đầu cười tủm tỉm nằm trên bả vai anh, tiếp tục nới với anh đề tài vừa rồi: "Em thích cách xưng hô này, vì vậy em vẫn gọi anh là bác sĩ Lục."

Trước sau đội ngũ đều có người, Lục Vân Dương thở phì phò, đang muốn đáp lời, thì rất nhanh đã có người tới che ô cho hai người bọn họ, anh liền ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, cho đến lúc tới trước cửa nhà mình mới buông cô gái xuống.

Hai người khom lưng đổi giọng gọi cha mẹ với Lục Trung Triển và Tống Mỹ Hoa đang đứng ở cửa, sửa lại cách xưng hô một lần, trong sân lập tức đốt pháo.

Tống Mỹ Hoa lôi bao tiền lì xì trong tay ra, nhìn khuôn mặt trông giống hệt con yêu tinh kia của Ngọc Đào, lúc này cho dù trong lòng có tức giận cũng không dám lỗ mãng ở chỗ này, sau khi đốt pháo xong cũng vội vàng đưa bao tiền lì xì ra, vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười mà nói lời khen.

Ngọc Đào nhận lấy, ước lượng bao tiền lì xì một chút, cảm giác vẫn là có chút sức nặng, sau đó cười híp mắt đi theo người đàn ông nhảy chậu than, sau đó đi vào trong phòng tân hôn.