Anh không nghĩ muốn nghe theo cô, trong cổ họng khô khốc phát ra thanh âm hưng phấn đến nỗi không xong: "Không, anh muốn ôm em như vậy."
Nói xong, anh cúi đầu hôn xuống phía dưới, trong không khí như quẩn quanh mùi hương ngọt ngào, anh tựa như một đứa trẻ đang vui vẻ bóc quà của mình.
Màn đêm yên tĩnh, ánh trăng chiếu qua cửa sổ vương tràn ra một mảnh sáng chói, cô mở to mắt, thấy loáng thoáng quần áo bị anh ném xuống đất, trong lòng quýnh lên, âm thanh run rẩy nói: "Đừng ném loạn..."
Quần áo của cô là màu trắng, ném xuống đất chắc chắn sẽ bẩn mất, ngày mai bọn họ còn phải ra ngoài, làm sao có thể ném trên mặt đất được.
"Ngày mai em còn..."
Thanh âm bị dưới từng chút từng chút khiêu khích của anh mà trở nên đứt quãng, giống như cảm thấy cô có điều muốn nói, Lục Vân Dương đột nhiên liền hành quân lặng lẽ, nếu không phải đã trải qua một đoạn thời gian trước đó với anh, động tác như vậy của anh có lẽ còn khiến Ngọc Đào hiểu lầm rằng anh không được.
Đang muốn hỏi, ván cửa bên cạnh bỗng nhiên vang lên một trận tiếng đập cửa, theo sau đó là âm thanh của một người đàn ông vang lên: "Ai ở bên trong?”
Thanh âm ở quá gần, Ngọc Đào hoảng sợ, thân thể cũng theo đó tụt xuống.
Nam nhân nhận ra cô bị dọa sợ, vừa nâng cô lên, sau đó lập tức vươn tay che miệng cô rồi cũng nín thở.
Âm thanh này chính là Trịnh Thiếu Đông, anh ta biết mình buổi chiều tan làm liền đi vào huyện, có lẽ vừa rồi bọn họ lỡ phát ra động tĩnh làm anh ta cảnh giác, vậy nên muốn đến đây xem thử.
Người bên ngoài dừng một lát, tiếng bước chân cũng theo sau đó vang lên, một ánh đèn pin từ khe cửa chiếu vào.
Trái tim đang đập gia tốc của Ngọc Đào bỗng ngừng lại, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Hiện tại bên trái bọn họ là cửa, bên tay phải là cửa sổ, có lẽ sẽ bị phát hiện!
*
Việc khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học đối với dân chúng đã bị tước đoạt mười năm thi đại học mà nói, hình như là một chuyện vô cùng đáng mừng, nhưng Ngọc Đào là hồ ly tinh...
Kiếp trước, cô đã sống hàng ngàn năm, tất cả mọi thứ trên thế giới đã được nhìn thấy, nhưng không phải cái gì cũng có thể trải qua, tất cả các loại cách quyến rũ đàn ông cô đã thử, nhưng trong quá khứ chưa từng thử tham gia vào bất cứ kỳ thi đại học nào, chứ đừng nói đến việc học hành trong thế giới này.
Hơn nữa thành tích nguyên chủ cũng rất kém cỏi, ngay cả trường trung học cũng không học, chỉ trong chưa đầy hai tháng này muốn cho cô thi đại học, cho dù hiện tại có thể dùng yêu thuật thì cô cũng không thi được.
"Không phải chứ?" Cô theo bản năng từ chối: "Điểm số của em đã không được tốt, bây giờ chỉ có hai tháng, chắc chắn không thể vượt qua."
Ngay cả lông mày cô cũng viết chữ cự tuyệt, Lục Vân Dương làm sao có thể nhìn không ra: "Không sao đâu, kỳ thi đại học năm nay chúng ta thử trước, sang năm cũng có thể thi lại."
Ngọc Đào:...
Trời ạ, năm sau vẫn còn muốn thi lại nữa ưi!
Đúng là một tin dữ rất lớn đó!
"Nhưng em rất bận." Ngọc Đào giãy giụa, cũng không muốn tham gia kỳ thi đại học gì, hơn nữa hiện tại công việc của cô cũng không tệ, cô còn muốn lén lút nghiên cứu thêm một số sản phẩm mới, đến lúc đó tự mình làm ăn: "Em còn phải nghiên cứu sản phẩm mới, mẹ em nói, chúng ta còn phải sớm sinh con."
Ánh mắt cô lóe lên, ngay cả chuyện của đứa bé cũng lấy ra nói, Lục Vân Dương không khỏi nghĩ đến lời cô nói lúc trước: "Không phải em nói không sinh con sao?"
"Em không nói không sinh nha." Con ngươi ngăm đen của Ngọc Đào khẽ chuyển động: "Chỉ là muốn thuận theo tự nhiên mà thôi, không cân cố ý muốn có."
Tuy rằng Lục Vân Dương chưa thật sự hiểu rõ tất cả về vợ của mình, nhưng ở chung gần nửa năm, sao có thể không biết cô tìm nhiều cớ như vậy rốt cuộc là vì cái gì.