Nhìn cô coi thường mình như thế, sắc mặt Tạ Uyển Trinh lúc này lạnh xuống, cô ta phát hiện mỗi lần mình gặp được Tô Ngọc Đào luôn không có cách nào giữ bình tĩnh, đặc biệt là dưới ánh mắt cao cao tại thượng không để ý của cô.
Trong giấc mơ đó, kết cục của Tô Ngọc Đào là bi thảm, nhưng bây giờ cô cũng mơ thấy tương lai, cuộc sống của cô tự nhiên cũng sẽ thay đổi.
Hiện tại có được Lục Vân Dương, nếu thi đại học cô cũng chuẩn bị đầy đủ, như vậy tương lai của cô sẽ chỉ tốt hơn mình!
Vừa nghĩ đến đây, ngọn lửa ghen tị trong lòng Tạ Uyển Trinh đã chậm rãi bốc lên, cô ta quay đầu lại, tâm mắt nhìn về phía quầy, sau đó đã nhìn thấy Tô Ngọc Đào đang chọn khăn quàng cổ.
Cô chọn màu sắc mà nam giới quen dùng, không cần phải nói cũng biết đây là chọn cho Lục Vân Dương, điều này tựa hồ chứng minh cuộc sống ân ái của hai người sau khi kết hôn.
Hình ảnh đôi vợ chồng yêu thương nhau của hai người tựa như từng khung hình phim được chiếu trước mắt Tạ Uyển Trinh, so với với đoạn phim cuộc sống hít thở không thông của mình trong mộng, thoáng cái trong đầu cô ta đã toàn những ngọn lửa tà ác bùng cháy.
Cô ta nắm chặt tay, trong đầu vốn có một ngọn lửa tà ác, dưới khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ kia, càng cháy càng lớn.
Tạ Uyển Trinh hít sâu một hơi, chậm rãi đè nén phiền não trong lòng, từ từ đi về phía người phụ nữ trước mắt.
Hình như Tô Ngọc Đào không ý thức được mình đến, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, Tạ Uyển Trinh dừng một hồi, tâm mắt đảo qua cây bút mới tinh trên quầy.
Cô ta nhìn trái phải, sau đó yêu cầu nhân viên bán hàng lấy sợi len mới đến để xem.
Nhân viên bán hàng bận rộn đến mức ngất trời, bên này gọi, bên kia cũng kêu, cầm sợi len đi ra rồi lại vội vàng đi chào hỏi người bên kia.
Tạ Uyển Trinh nhìn mấy sợi len đặt trên quầy che cây bút kia, trong lòng thoáng cái đã quyết định, rất nhanh nắm lấy cuộn len kia chen chúc về phía Tô Ngọc Đào.
Đột nhiên bị chen chúc, Ngọc Đào theo bản năng giương mắt, liếc mắt nhìn người nọ một cái: "Đừng chen chúc được không?”
Hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ đều như vậy, một đám người liều mạng chen chúc về phía trước một hàng quầy, chỉ có lúc người vô cùng nhiều mới có thể xếp thành hàng như vậy.
Đã chuẩn bị tâm lý tốt, Tạ Uyển Trinh đối với thái độ của cô như vậy cũng không có gì không thoải mái, chỉ cười nói: "Tôi đã sắp xếp lại những đề thi tương tự lần này, cô có muốn tham khảo không?"
Ngọc Đào không biết vì sao người phụ nữ này đột nhiên tốt bụng như vậy, thế nhưng, cô cũng không cần: "Tôi không cần, cảm ơn."
Phản ứng của cô Tạ Uyển Trinh đã sớm nghĩ đến, chỉ nhếch môi lại cười nói: "Vậy có thể chia sẻ cho tôi cô mua sách gì không?”
Ngọc Đào nghi ngờ nhìn cô ta, thâm nghĩ không biết người phụ nữ này giở trò gì, xem xét quan hệ gần đây của bọn họ mà cô ta còn có thể ân cần tới bắt chuyện với mình như vậy, còn phải dựa vào gần như thế, tựa như giữa hai người có mối quan hệ vô cùng thân mật.
Thấy ánh mắt cô chứa vài phần nghi ngờ sâu đến tột cùng, Tạ Uyển Trinh lại cười nói: "Tôi chỉ nghĩ cô ở trong huyện chắc chắn nhận được tin tức nhiều hơn tôi, cho nên..." "Tôi không mua sách.” Ngọc Đào mặt không chút thay đổi, lời này cũng không phải giả, sách của cô đều là Lục Vân Dương mua, về phần cái gì như tên sách, hiện tại cô nhất thời cũng không nhớ được.
"Vậy... Tạ Uyển Trinh cắn cắn, lại chen về phía cô, nương theo khoảnh khắc chật chội kia, cây bút vừa rồi bị cô ta thuận theo rất thuận lợi để vào trong túi áo khoác của người phụ nữ trước mặt kia: "Có bài thi nào để chia sẻ không?”
"Không có." Ngọc Đào vô cùng nghi hoặc, cảm giác cô ta gần gũi rất không thoải mái.