Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 173: Toàn văn hoàn



Hơn nữa hiện giờ Ngọc Đào sinh cho Tống Mỹ Hoa một đứa cháu trai y như nguyện vọng của bà ta, giữa bọn họ cũng sẽ bớt căng thẳng hơn, cuộc sống của Ngọc Đào cũng sẽ bình yên hơn.

Trước đó, vì muốn đặt tên, Ngọc Đào cũng từng hỏi Lục Vân Dương về giới tính đứa bé, vốn tưởng rằng người đàn ông này sẽ không đối xử phân biệt, nhưng không ngờ vậy mà anh lại nói thích con trai nhiều hơn.

Ngọc Đào lập tức không vui, cho rằng Lục Vân Dương trọng nam khinh nữ.

Nhưng sau đó, người đàn ông bổ sung: "Anh lớn hơn em tám tuổi, sau này rất có thể anh sẽ đi trước em, nếu anh đi, trong nhà cần có một người đàn ông bảo vệ em, vì vậy nếu là con trai sẽ tốt hơn, đợi đến lúc anh đi rồi, thằng bé cũng đã thành gia lập nghiệp*, đủ sức gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông."

*thành gia lập nghiệp: có gia đình, có sự nghiệp.

Tuy nghe anh nói rất có lý, nhưng ai nói con gái không bằng con trai? Phụ nữ cũng rất giỏi, phụ nữ cũng sẽ bảo vệ phụ nữ.

Người đàn ông lại nói tiếp: "Nếu là con gái, anh hy vọng con bé sẽ là bên được bảo vệ, không phải chịu trách nhiệm bảo vệ người khác, nếu không con bé sẽ rất vất vả."

Anh nghĩ, nếu sau này mình có con gái, nhất định phải để con bé nép dưới cánh chim của mình lớn lên, mà không phải chèo chống phong ba, vươn đầu che chở một vùng trời.

Mấy vấn đề khoa học, triết lý nhân sinh gì đó quá phức tạp, Ngọc Đào đó giờ đều không nói lại anh, cho nên sau đó hai người cũng không rối rắm đề tài này nữa.

Bây giờ, Ngọc Đào mới từ Quỷ Môn Quan trở vê đang nhìn ngắm con trai của mình, trong lúc mang thai thằng bé vẫn luôn ngoan ngoãn, đương nhiên bây giờ càng nhìn càng thích.

Lần này sinh con, Ngọc Đào được nghỉ gần hai tháng, vốn tưởng rằng không còn đứa bé trong bụng cô sẽ một thân thoải mái, nhưng ai ngờ chuyện lại vượt qua sức tưởng tượng của cô.

Có thể là bởi vì lúc đứa bé còn ở trong bụng quá ngoan, quá dễ bảo, bây giờ bé nghẹn hết nổi rồi, hoặc là thế giới bên ngoài quá tốt đẹp, bé vui quá rồi, cho nên buổi tối lúc ngủ vô cùng ầm ï.

Đương nhiên, lần đầu làm cha mẹ, Ngọc Đào và Lục Vân Dương cực kỳ có kiên nhẫn, không chê phiền mà ôm bé, dỗ bé——

"Ngoan, cha ôm con nha, ôm một cái, ngủ ngủ..."

"Ngoan, đừng khóc, con phải ngủ, chờ ngủ dậy cha sẽ ôm con ra ngoài chơi...

"Đừng khóc, con nít không ngủ sẽ không cao..."

"Đúng vậy, cùng lắm thì đêm nay cha sẽ nhường mẹ lại cho con!"

"Lục Văn Khang!!! Con không được khóc nữal"

“Có tin mẹ tét mông con không!"

Đứa bé đáng thương hoàn toàn không nghe hiểu hai người đang nói gì, vẫn làm theo ý mình như cũ, mới có hai tháng mà làm cho Ngọc Đào tiêu hao hết mỡ bụng của cô khi còn mang thai, người cũng gầy đi một vòng.

Sau khi lăn lộn một thời gian, có lẽ đứa bé đã thích ứng với thế giới mới, cuối cùng không còn ầm ï nữa, Ngọc Đào cũng có thời gian chuẩn bị chuyện của mình.

Gần đến ngày khai giảng, công việc bên này đương nhiên cô phải dẹp qua một bên, Ngô Lương Vũ lại không nỡ để cô nghỉ việc, xét thấy tình hình này, anh ấy lập tức giới thiệu cô với Tống quản lý trụ sở chính nhà máy.

Trụ sở chính nhà máy nằm ở khu đô thị, chuyện này đối với Ngọc Đào mà nói đương nhiên là chuyện không thể tốt hơn, cho nên sau khi lấy được phương thức liên lạc của Tống quản lý, cô và Lục Vân Dương lập tức đi vào thành một chuyến.

Hai người cũng không vội đi tìm Tống quản lý, mà đi tìm thông tin thuê nhà, bây giờ con cô còn nhỏ, đương nhiên phải ở cùng với mẹ, Ngọc Đào đi học không thể ở ký túc xá chung với mọi người, bọn họ cần một nhà trọ có thể ở đủ một nhà mấy người.

Nhà ở trong thành phố khá dễ tìm, bọn họ trực tiếp đến văn phòng quản lý bất động sản, sau đó đã nhận nhà ngay trong ngày.

[Toàn văn hoàn]