Nhưng mà hiện tại nói mấy cái linh tỉnh em thích anh, thì dù cô là anh cũng sẽ không tin.
Ngọc Đào nhìn gương mặt không dao động của người đàn ông, giọng nói vừa nhẹ vừa dịu dàng: "Nói giỡn thôi, ngày mai tôi lên núi còn muốn đi tìm dược liệu mà vừa vặn anh lại là bác sĩ, tôi đi theo anh được không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái phóng lại gần thì có một mùi hương thoảng vào trong mũi, nên Lục Vân Dương đột nhiên không kịp phòng ngừa mà hít một hơi, trong lòng thoáng rùng mình.
Không biết tại sao, anh có một loại ảo giác, cô gái này giống như đang...
Quyến rũ anh?
"Bác sĩ Lục... Ngọc Đào thấy anh không dao động, lại nhẹ nhàng lôi kéo góc áo anh: "Tôi chỉ là một cô gái nên lên núi cũng rất sợ hãi...
Lục Vân Dương cúi đầu, bàn tay nhỏ bé kia vẫn đang kéo góc áo anh qua trái qua phải, tựa hồ còn muốn đem góc áo cuộn lên.
Anh kéo lại góc quần áo, ánh mắt dán chặt vào nụ cười nhộn nhạo trên mặt cô: "Bảo anh cô đi cùng cô là được rồi."
Ngọc Đào nghe vậy liên cười, lập tức mềm mại kêu anh: "Vậy anh Lục, ngày mai tôi đi theo anh được không?”
Lục Vân Dương: ”..."
Anh cũng không phải có ý này, tính ra...
Sau một lúc im lặng, Lục Vân Dương nhìn chằm chằm cô trong bóng tối, nhẹ giọng nói: "Sáng mai 8 giờ, tôi ở trước đường cửa núi Tùng Vân chờ cô." Anh đột nhiên đồng ý, Ngọc Đào theo bản năng phát ra tiếng “A": "8 giờ hả?"
Lục Vân Dương nhíu mày: "Cô cảm thấy quá sớm à?"
"Không có sớm, ngày mai tôi nhất định đến đúng giờ.
Ngọc Đào chớp mắt, con ngươi đen nhánh ngập nước, một mảnh trong trẻo: "Vậy hiện tại anh đưa tôi vê nhà được không?"
Nghĩ đến kỹ năng diễn xuất tài hoa vừa rồi của cô, Lục Vân Dương nhẹ nhàng nhướng mày: "Tô Ngọc Đào, hai người bọn họ đã đi rồi."
Tuy rằng chỉ nói một câu rất đơn giản, Ngọc Đào lại nghe ra ý tứ "Bọn họ đều đi cả rồi, cô cũng đừng giả bộ nữa.
Tôi lười vạch trần cô nên cô còn không mau về nhà của mình đi".
Còn chưa kịp trả lời, Lục Vân Dương lại nói: "Vừa rồi cô cũng không đến mức đem chân của mình quăng ngã."
Ngọc Đào: "..."
nẠ"
Lại âm dương quái khí nữa rồi.
Lục Vân Dương ""Ý chí sắt đá" không chịu đưa cô trở về, cuối cùng Ngọc Đào tự mình trở vê nhà.
Nghĩ đến ngày mai phải lên núi nên sau khi ăn cơm chiều, cô trực tiếp vào nhà soạn đồ dùng cho ngày mai.
Bà nội Tô nhìn cô luôn ở trong phòng của mình, cũng không biết rốt cuộc đang làm gì, liền hỏi Ngô Hiểu Phượng: "Lúc trước kêu con đi hỏi thăm xem Ngọc Đào có thích người đàn ông kia không, thì có nghe được gì không?”
Ngô Hiểu Phượng lắc đầu: "Con hỏi thì em ấy nói không có thích người đó."
"Thật sự không có?” Bà nội Tô có chút không tin.
Ngô Hiểu Phượng gật đầu: "Em ấy nói như vậy, con còn thử thêm vài cái nhưng cũng cảm giác được là em ấy không có." Bà nội Tô hai mắt sáng ngời nhìn vào phòng cô: "Vậy thì tại sao trước đây con bé thường xuyên chạy tới nơi ở của nhóm thanh niên trí thức học nấu ăn, nếu không muốn gả cho Vân Dương thì rốt cuộc là vì lí do gì?"
Động tác trong tay Tô Đại Hà dừng một chút: "Không phải có quan hệ với Uyển Trinh sao?"
"Đúng vậy." Trịnh Xuân Linh đáp lời người đàn ông của bà: "Lúc trước con cũng đã hỏi qua thì con bé nói không có, hẳn là có quan hệ với Uyển Trinh"
Bà Tô đã sớm phản ứng lại, tuy rằng ghét bỏ nhà họ Tạ không tốt nhưng bà cũng biết cháu gái nhà mình là dạng người như thế nào.
Nếu không phải có người trong lòng có người thì chắc chắn sẽ không bị Tạ Uyển Trinh lừa.
Bà nhìn ba người trên bàn mà chỉ vào phòng Tô Ngọc Đào: "Con bé gân đây có chút kỳ quái nên tụi con lưu ý một chút, đừng để con bé che giấu chuyện lớn gì mà chúng ta không chống đỡ được."
Ngô Hiểu Phượng cũng cảm thấy gần đây em chồng càng ngày càng kỳ quái, tính cách đúng thật so với trước kia tốt hơn rất nhiều nhưng vẫn là người vô cùng thần bí.