Ngọc Đào kéo cao ống quần của mình để lộ ra cẳng chân trắng nõn mảnh khảnh, đồng thời chỉ vào mắt cá chân của cô một cách ủy khuất: "Anh sờ thử đi, có phải xương đã bị gấy hay không?"
Chân của cô trắng đến nỗi sáng chói lọi như muốn làm đui mù mắt anh, giống như một khối ngọc bích khiến người ta không nhịn được muốn chạm vào, ánh mắt của Lục Vân Dương như bị thiêu đốt, liền cụp mắt xuống: "Không gãy đâu."
Thật ra anh rất muốn phổ cập kiến thức khoa học cho cô gái nhỏ rằng xương là mô cứng nhất ở các chi, chúng không có mỏng manh như cô tưởng tượng, mà chúng chỉ bị gấy theo từng góc độ.
"Nhưng mà rất đau... Hai tay Ngọc Đào chống đỡ thân mình, nhẹ nhàng nâng chân đưa tới trước mặt Lục Vân Dương, trong mắt mang theo một chút ý tán tỉnh nhàn nhạt tản ra: "Bác sĩ Lục, anh giúp tôi xoa cho nó mềm chút đi...
Trong rừng sâu, cây cổ thụ cao vút, tán cây che khuất bầu trời, ánh sáng có chút u ám, ánh nắng giữa trưa ngày hè độc hại, không khí trong rừng thì vẫn nóng bức như cũ.
Tiếng kêu mềm mại, khiến tai người nghe nóng bừng.
Lục Vân Dương thấy được sự ranh mãnh trong ánh mắt của cô, cô nhấc chân lên tuy vẫn chưa bị sưng lên nhưng chỗ mắt cá chân thì thực sự đã bị xước, đỏ cả một mảng.
Cô cắn môi, đôi mày hơi chau lại, mồ hôi từng giọt từng giọt lăn trên gò má rồi lên vào cổ áo.
Như là kích thích người khác nhìn vào nơi bí ẩn ấy.
Lục Vân Dương mặt vẫn không biến sắc, im lặng, Ngọc Đào nhịn đau, cắn cắn môi nói: "Bác sĩ Lục, chân tôi thật sự bị đau, không phải đùa đâu."
Tuy là không đau như bị gãy xương hay gì đó, nhưng chân cô cũng bị trẹo rồi mà người đàn ông này còn trưng ra dáng vẻ như câu giờ hay trông chờ gì đó.
Đây là có ý gì?
Không phải nên lập tức ngồi xuống an ủi hay sao?
Qua một hồi lâu, cổ Lục Vân Dương động đậy, anh nói: "Trẹo chân không có gì quá nguy hiểm, chỉ là nắn lại thì càng đau hơn, cô vẫn muốn nắn lại sao?"
Dáng vẻ người đàn ông nghiêm trang giống y như lúc chẩn bệnh ở phòng khám, xem cô như một bệnh nhân bình thường, lòng bàn chân của Ngọc Đào động đậy: "Vậy anh nhẹ một chút thì được rồi."
Mày cô nhăn lại, dáng vẻ tủi thân làm người khác không thể nào cự tuyệt được, Lục Vân Dương thở một hơi, đem chân cô nhấc lên, sau đó tay anh phủ lên mắt cá chân cô, lực đạo vừa đủ không nặng không nhẹ.
Còn chưa kịp hỏi cô như nào, cô liền kêu đau.
Âm thanh mềm mại, yêu kiều, giống như đứa trẻ khóc nháo vậy, nhưng nghe vào tai thì lại đặc biệt ghẹo tim ghẹo phổi.
Động tác của anh ngừng chốc lát, mày nhíu lại, anh dùng lực không mạnh, cũng chưa làm gì cả mà cô đã đau như vậy rồi?
Anh nghi ngờ nhìn cô, mở miệng: "Tôi chỉ vừa mới bắt đầu."
Cô cắn răng, đôi mắt dịu dàng: "Bác sĩ Lục, từ nhỏ tôi đã sợ đau, anh nhẹ lại một chút đừng mạnh như vậy!"
"Ồ" Đôi môi mỏng của anh mím lại, tự nhiên thấy chân trong tay mình như nóng lên, anh khẽ nâng mắt nhìn, thấy cô cắn chặt răng, ánh mắt chăm chú vào †ay anh như sợ anh sẽ đem chân nặn cong luôn vậy.
Anh trầm giọng, môi mấp máy, ngẩng đầu nhìn cô: "Chịu một xíu!" Hai tai Ngọc Đào ửng đỏ, ánh mắt lộn xộn: "Được."
Ánh mắt của Lục Vân Dương rũ xuống, động tác tay vừa nhẹ vừa chậm, nhưng mỗi khi xuống tay, cô liền kêu đau, như chết lên chết xuống.
Chân của cô cũng không nghiêm trọng, Lục Vân Dương cũng không phải lần đầu gặp phải vết thương như vậy, nhưng mà đau đến nỗi kêu la ác liệt như cô thì là lân đầu gặp phải.
Lại liên tưởng hình ảnh trước mắt, anh nhận ra điều gì đó.
Hít sâu một hơi, dằn xuống lồng ngực đang phập phồng của mình, từ từ đặt chân cô xuống, vẻ mặt nghiêm trọng: "Nhìn cô như vậy vết thương chắc nghiêm trọng đấy."
Ngọc Đào gật gật đầu: "Đúng là rất nghiêm trọng, tôi không đi được nữa..."
Chưa nói dứt lời, anh mở miệng, giọng nặng nề thêm mấy phần: "Rất có thể tổn thương đến dây chằng hoặc là tới xương, tôi đi làm một cái thanh nẹp, bây giờ chúng ta xuống núi."