Thập Niên 70 Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 2: 2




Trước đây Thẩm Thính Hồng không quan tâm nơi này lắm, chỉ mua vài loại hạt giống rau củ quả để gieo trồng trong không gian.

Cảnh trong mơ cứ lặp liên liên tục trong nhiều ngày như này khiến Thẩm Thính Hồng không thể ngồi yên được nữa.

Cô đứng dậy mặc quần áo vào, cầm điện thoại nhìn số dư bốn trăm năm mươi nghìn tệ trong thẻ ngân hàng, cô quyết định tiêu xài hoang phí một phen.

Số tiền này cô vốn định dành dụm để tự mua nhà nhưng bây giờ xem ra không giữ được nữa, hiện cô tính ra ngoài mua đồ dùng.

Nếu lỡ sự việc xảy ra không như tưởng tượng thì cùng lắm đi tìm một nơi nông thôn non xanh nước biếc, thuê nhà, từng đó vật tư hẳn là đủ để cho mình sống an nhàn.

Đầu tiên, phải gọi điện để gọi cho công ty xin nghỉ một tuần trước, sau đó Thẩm Thính Hồng trực tiếp ra khỏi cửa.

Trèo lên xe máy điện của mình, ở gần chợ hải sản cô may mắn tìm được một kho hàng trống nên cô quyết định gọi cho chủ nhân kho hàng ngỏ ý muốn thuê.


Cô chỉ muốn thuê bảy ngày thôi, dù sao thì trong tay mình không có nhiều tiền, có khi chưa đến bảy ngày đã tiêu hết tiền rồi.

”Chủ nhân kho hàng nghĩ dù sao kho hàng này đã bỏ trống lâu rồi cho nên cho Thẩm Thính Hồng thuê với giá ba trăm đồng.

Thuê kho hàng xong, lúc này Thẩm Thính Hồng mới lái xe máy điện đi chợ nông sản.

Đầu tiên phải đi đến khu thịt lợn trước, lúc có không gian cô đã từng thử nghiệm rồi, chỉ cần ở trong căn phòng đó thời gian sẽ ngừng trôi.

Cho nên cô định tích trữ nhiều thịt một chút, dù sao ở thời đại trong mơ kia thịt rất khan hiếm, thậm chí có người một năm chẳng ăn được miếng thịt nào.

“Ông chủ, phiền bác cho cháu hai trăm cân mỗi loại thịt lợn, thịt bò và thịt dê, cháu mua nhiều như vậy thì bác có thể giảm giá cho cháu một ít được không?”Giá thịt heo là mười lăm tệ một cân, thịt bò ba mươi lăm tệ một cân còn thịt dê bốn mươi tệ một cân.

Dựa theo giá cả này, sợ rằng cô phải mất mười tám nghìn tệ ở đây, mà cô cũng chỉ có ngần ấy tiền thôi nên phải dùng tiền chi li cẩn thận hơn.


Ông chủ cũng là một người xởi lởi, mà chính xác cô mua tương đối nhiều cho nên cuối cùng cô được giảm giá tám trăm tệ.

Tuy rằng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền nhưng Thẩm Thính Hồng vẫn rất thỏa mãn, rốt cuộc tám trăm tệ có thể dùng để mua một ít đồ vật.

Cuối cùng ông chủ quán còn tặng cho cô vài phần nội tạng heo, cô cũng không chê chút nào, liên tục nói lời cảm ơn với ông chủ.

“Cháu gái này, cháu đang đi mua sắm đúng không? Sau này nếu muốn mua thêm gì nữa thì nhớ tới chỗ này, bác đảm bảo cháu mua cái gì cũng là thứ tốt, mà còn được giảm giá nữa.

”Lúc gần đi, ông chủ bán thịt vẫn nói chuyện rất nhiệt tình với Thẩm Thính Hồng.

“Bác, cháu hiểu rồi ạ!” Thẩm Thính Hồng gật đầu, “À mà phiền bác ngày mai gửi thịt cho cháu đến địa chỉ này.

”Thẩm Thính Hồng đưa vị trí kho hàng cho ông chủ, rốt cuộc có nhiều thịt như vậy thì xe máy điện của cô không tài nào chở được.

Sau khi ước hẹn giờ giao hàng là mười hai giờ trưa sau, Thẩm Thính Hồng tiếp tục đi đến nơi tiếp theo.

.