Thập Niên 70 Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 8: 8




Thẩm Thính Hồng chống đỡ thân thể yếu ớt của mình để xuống giường đi đóng cửa, sau đó ngồi lại lên giường kiểm tra tình huống bên trong không gian.May thật, mọi việc vẫn như cô nghĩ, không gian vẫn còn ở đây.

Lập tức, tâm trạng của Thẩm Thính Hồng trở nên ổn định hơn.

Ít nhất ở trong một ngôi làng nhỏ bên núi đói ăn này, bản thân mình vẫn có đủ tự tin mãnh liệt.Thẩm Thính Hồng nhìn các vách tường xung quanh bị gió lùa khắp nơi thì nhịn không được thở dài một hơi.

Sau khi xác định xung quanh không có người cô mới lấy một bát cháu rau xanh thịt nạc từ trong không gian ra.Có thể cảm nhận được cơ thể này đang thiếu nước trầm trọng, thậm chí chỉ cần đi bộ hai bước trong tình huống này cũng rất khó khăn.Tuy rằng Thẩm Thính Hồng không phải nhân viên y tế nhưng vẫn có một chút kiến thức cơ bản về y khoa.


Vào lúc cơ thể ốm yếu như này chắc chắn không được ăn đồ có dầu mỡ nhưng vẫn nên bổ sung những chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể.Lúc này món ăn cháo rau xanh nấu với thịt nạc là sự lựa chọn tốt nhất, nhìn bộ dáng chắc được khoảng hai lạng thịt của mình.

Thẩm Thính Hồng tính toán chờ đến khi mình khoẻ được một chút, nhất định sẽ phải bồi bổ thật tốt.Rất nhanh cô đã ăn xong bát cháo vì thật sự ra cô cũng không dám ăn kỹ nuốt chậm.

Rốt cuộc thì sự riêng tư trong phòng này không được chặt chẽ, nếu như mình bị người khác nhìn thấy thì rất phiền phức.Chờ đến lúc ăn xong Thẩm Thính Hồng ném thẳng hộp đựng cháo vào không gian để bắt đầu đi nghỉ ngơi.


Giờ cô cũng chẳng còn sức để nghĩ đủ chuyện tồi tệ của gia đình này nữa nên trước hết cứ đi nghỉ ngơi đã rồi tính sau.Không thể không nói nguyên chủ quả thật có một người mẹ rất tốt.

À không, phải là một nhà mẹ đẻ tốt mới đúng.Vốn dĩ mọi người đều sinh hoạt cùng nhau, trong tamphòng nơi cô ở chỉ chia được thành hai phòng ngủ nhỏ.

Thử nói về Thẩm Bích Liên đi, hiện tại cô ta chỉ có thể ở chung phòng với anh trai Thẩm Hữu Vi, giữa giường của họ chỉ dùng một tấm ván gỗ để ngăn cách mà thôi.Nhưng sau khi Lưu Nguyệt lại hạ sinh Thẩm Thính Hồng, lúc đó bà ấy mới nhà ba người anh trai trong nhà của mình giúp mình xây một căn phòng riêng cho Thẩm Thính Hồng.

Chẳng qua là đã mấy năm trôi qua cho nên căn phòng này có vẻ rách nát.Đại phòng, nhị phòng ở bên kia có ý kiến nhưng cũng không có cách nào, để xây phòng mặc kệ là công sức hay tiền đều do nhà mẹ đẻ Lưu Nguyệt làm nên dù bọn họ có ý kiến cũng chỉ có thể nhịn xuống.Rốt cuộc lão gia tử và lão thái thái cũng từng nói rằng nền của nhà cũ rất lớn, nếu bản thân họ có năng lực thì có thể tự xây thêm nhà ở, hai vợ chồng già cũng không có ý kiến gì.Trên đường đi, Lưu Nguyệt hỏi tận hai lần về tình huống của Thẩm Thính Hồng, xác định cô không có chuyện gì mới yên tâm.Buổi tối vào lúc ăn cơm, Thẩm Thính Hồng lại nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ.

Trong khắc cô cảm thấy rất buồn bực, cả gia đình này ở chung với nhau như vậy chắc theo đường lối đại tạp viện rồi.(1) Nơi có nhiều gia đình khác nhau sinh sống.“Ni Nhi, đến giờ ăn cơm tối rồi, để mẹ mang đồ ăn vào cho con nhé?”.