Vương Tiểu Mai bên này không ăn ý, Lâm Ngọc Trúc âm thầm tự mình cân nhắc, cũng không biết Lý Hướng Vãn có biết nàng cũng đang buôn đi bán lại hay không.
Cũng không biết hai người này đụng phải nhau như thế nào.
Nói nhiều sai nhiều, Lâm Ngọc Trúc liền yên lặng nhìn hai người, không nói lời nào.
Đúng lúc cửa sổ hô: "Sủi cảo thịt heo xong."
Chỉ thấy hai vị trước mặt đứng dậy đi lấy sủi cảo, chờ hai người mỗi người bưng một mâm sủi cảo ngồi lại bàn, Lâm Ngọc Trúc có chút phẫn nộ.
Nàng không muốn nhịn nữa.
Hai người thơm ngào ngạt ăn sủi cảo, Lâm Ngọc Trúc ở một bên uống nước sôi để nguội, đột nhiên cảm thấy có chút gian nan.
Hôm nay phát sinh không ít chuyện, về sau ra cửa phải xem hoàng lịch.
Chờ mì trộn tương của nàng xong, sau khi tự mình bưng lên bàn, Lý Hướng Vãn nhìn thoáng qua, buồn cười nói: "Sao không gọi sủi cảo."
Lâm Ngọc Trúc hừ lạnh, "Không có tiền, không có phiếu thịt."
Vương Tiểu Mai ngẩng đầu nhìn nàng, lại yên lặng cúi đầu tiếp tục ăn sủi cảo.
Lâm Ngọc Trúc quấy mì trộn tương, liếc mắt nhìn Vương Tiểu Mai, Vương Tiểu Mai lúc này cũng nhìn qua, lén lút lắc đầu, tỏ vẻ nàng ấy cái gì cũng chưa nói.
Lý Hướng Vãn hừ một tiếng, nói: "Này, các ngươi coi ta như mù hả?"
Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai......
Tiệm cơm người nhiều, Lý Hướng Vãn cũng không nói rõ ràng, mà chỉ nhỏ giọng nói: "Đến nàng ấy còn biết đi cái kia, huống chi là ngươi, không có việc gì lại đi trấn trên, trấn trên có thân thích đúng là dùng rất tốt nha."
Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt chết lặng, gắp một đũa mì sợi dính đầy thịt vụn, bắt đầu ăn.
Vương Tiểu Mai đẩy đẩy mâm sủi cảo, nói: "Muốn gắp hai cái không?"
Lý Hướng Vãn hừ một tiếng, từ ống đũa rút ra một đôi đũa mới, ở trong bát của mình gắp mấy cái sủi cảo bỏ sang bát Lâm Ngọc Trúc, sau đó nhìn Vương Tiểu Mai, cũng không khách khí, lại từ bát của nàng ấy gắp mấy cái sủi cảo sang.
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm tô bự của chính mình, vội vàng nói: "Đủ rồi, đủ rồi."
Lý Hướng Vãn lúc này mới đem đũa để sang một bên, sau đó lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng không cần phải đề phòng ta như vậy, chúng ta hiện tại ai không rõ ràng hơn ai, mọi người làm việc giống nhau, ngươi sợ cái gì."
Lâm Ngọc Trúc hút mì sợi, không nói lời nào.
Bữa cơm này ăn có chút nghẹn đến hoảng.
Chờ ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, sọt của ba người đã chồng lên nhau, đồ vật trong ba sọt đều chuyển vào một cái sọt, sau đó buộc vào yên sau xe Lý Hướng Vãn.
Lâm Ngọc Trúc ngồi ở phía sau Vương Tiểu Mai đung đưa chân, nghĩ như vậy cũng không phải không tốt, nàng không cần ôm sọt nữa.
Vương Tiểu Mai ở phía trước thở hổn hển hổn hển cố sức đạp xe đạp, đột nhiên nói: "Ngươi chắc chắn là béo lên, ta đạp xe rất tốn sức."
Lâm Ngọc Trúc......
Không không không, nàng không béo, chắc chắn không béo.
Nhất định là ảo giác.
Chờ về đến nhà hỏi Vương Tiểu Mai, mới biết được đại khái.
Hai người này ở chợ đen không may đụng vào nhau, lúc hai người đang hăng hái muốn mắng đối phương không có mắt mới nhìn thấy rõ ràng người đâm là ai.
Hóa trang của Vương Tiểu Mai thì không cần phải nói, không có chỗ nào cao minh, liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
Trong không gian Lý Hướng Vãn có bộ tóc giả đen dài, cô lấy ra cắt thành kiểu tóc ngắn chó gặm, đồng dạng sắm vai một thiếu niên gia đình không giàu có.
Mùa đông đội mũ đeo khăn quàng cổ che giấu khá tốt, chỉ là cặp mắt đào hoa kia của cô thật sự là hơi quá chói mắt.
Lông mi dày lại còn cong, Vương Tiểu Mai lập tức liền nhận ra.
Thấy màu da Lý Hướng Vãn tối xuống không ít, vươn ngón tay quét một chút, nhìn thấy phấn nền trên ngón tay, khờ khạo nói: "Thứ này rất không tồi."
Lý Hướng Vãn không chút do dự chụp một cái tát xuống đầu đối phương.
Lâm Ngọc Trúc xoa xoa trán, thật là nhân sinh hà xứ bất tương phùng (*).
(*)Đây là một vế của hai câu thơ nổi tiếng của TQ: Hữu duyên thiên lý lai tương hội; Nhân sinh hà xứ bất tương phùng (有缘千里来相会,人生何处不相逢), hai câu này người ta có thể đổi vế trước vế sau cho nhau, ý của nó là: trong đời người con người ta thế nào cũng sẽ gặp được nhau, chỉ cần có duyên thì dù xa nghìn dặm cũng sẽ gặp mặt.
Sau ngẫm lại thấy cũng đúng, hai đồ ngốc này đều làm giàu từ chợ đen, có thể gặp nhau là rất bình thường.
Kỳ thật Lâm Ngọc Trúc cũng đã làm tốt chuẩn bị nếu Lý Hướng Vãn phát hiện nàng đầu cơ trục lợi, đi trấn trên thường xuyên như vậy, chỉ cần không ngốc đều sẽ nghi ngờ.
Muốn kiếm tiền phải gánh nguy hiểm, nhưng vấn đề không lớn, thân phận Mộc Đầu còn chưa bại lộ, ai muốn đối phó với nàng, đầu tiên phải bắt được cả người lẫn tang vật.
Lâm Ngọc Trúc lại ở trong thôn thành thật qua hai ngày.
Hứa thẩm hẹn Trần thẩm đến nhà bà cắt giấy dán cửa sổ, Trần thẩm lại bảo Cẩu Đản chạy sang hỏi Lâm Ngọc Trúc có muốn cùng đi hay không.
Trái phải nhàn rỗi không có việc gì, Lâm Ngọc Trúc mua ít giấy đỏ từ không gian, liền đi tìm Trần thẩm.
Nàng phát hiện bọn nhỏ trong thôn cũng rất biết chơi, tìm một sườn núi hơi lớn, đổ nước bẩn, chờ nước đông thành băng, cầm xe trượt tuyết ngồi ở trên trượt xuống.
Lăn qua lộn lại làm không biết mệt, thật là hăng hái.
Sườn núi được chọn lại rất có ý tứ, cũng chỉ có mấy hộ gia đình ở trên sườn núi, trong đó có một nhà là nhà Lý Tứ thẩm.
Trần thẩm cùng Lâm Ngọc Trúc đi đến nhà Hứa thẩm vừa lúc đi ngang qua, từ xa đã nhìn thấy mấy đứa trẻ chơi đùa ríu rít cười ha hả, mà cũng thật khéo, Lý Tứ thẩm lúc này từ trong nhà đi ra, nhìn thấy trên sườn núi có một máng trượt băng, vừa mắng liên tục vừa chọn chỗ không có băng để đi xuống dưới.
Đám trẻ nghịch ngợm này chẳng có ý xấu gì đâu.
Xe trượt tuyết bọn chúng ngồi trên bị trật đi một chút.
Liền xông thẳng tới chân Lý Tứ thẩm, bộ xương già của Lý Tứ thẩm suýt nữa thì trật eo, quỳ rạp trên mặt đất làm một cái đại lễ, còn bị dính tuyết đầy mặt.
Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, nhìn Lý Tứ thẩm trước mặt, cười nói: "Tứ thẩm, giờ vẫn chưa đến tết mà."
Trần thẩm ở một bên phì cười.
Lý Tứ thẩm mặt già đỏ lên, xoay người muốn mắng lũ trẻ nghịch ngợm, quay đầu lại, bọn nhỏ đã sớm kéo xe trượt tuyết chạy mất dạng.
"Mỗi lần nhìn thấy ngươi đều không gặp chuyện tốt gì." Lý Tứ thẩm hướng về phía Lâm Ngọc Trúc nói.
Lâm Ngọc Trúc tán đồng gật gật đầu, nói: "Ai nói không phải đâu, mỗi lần nhìn thấy đều xảy ra chuyện."
Chờ Lý Tứ thẩm thong thả đứng lên, Lâm Ngọc Trúc cùng Trần thẩm đã đi xa.
Tới nhà Hứa thẩm, liền nhìn thấy con gái Hứa Hồng, đang ngồi trên kháng làm đèn lồng, Lâm Ngọc Trúc sau khi vào nhà ở một bên nhìn hơn nửa ngày, bội phục nói: "Thật khéo tay."
Hứa thẩm trên mặt tràn đầy tươi cười, nói: "Khéo gì đâu, cô nương trong thôn đều sẽ làm cái này, ngươi khen nó ít thôi, đừng khen tới mức cái đuôi đều vểnh lên trời, lại thật sự cho rằng bản thân rất tài giỏi đấy."
Hứa Hồng dẩu miệng, ai mà khen mình, mẹ đều phải dìm hai câu.
Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nói: "Thẩm, có phải khen suông đâu, tiểu Hồng là thật sự khéo tay, nhìn hình dạng này độ cong rất đẹp, có cô con gái nghe lời lại hiểu chuyện như vậy, ngươi vui vẻ đi, có phải là sợ người trong thôn đều biết tiểu Hồng tốt, lại có người đến đoạt con gái với ngươi."
Trên mặt Hứa thẩm nháy mắt cười nở hoa, nói: "Nghe ngươi nói này, giờ mới bao lớn, miệng như thế nào lại giỏi nói chuyện như vậy, cũng thật khiến người khác hiếm lạ."
Lâm Ngọc Trúc hì hì cười, mười phần da mặt dày.
Chờ mọi người lên giường đất, đem giấy đỏ để lên bàn trên giường đất, Trần thẩm lại nói tiếp chuyện vừa rồi Lý Tứ thẩm hành đại lễ.
Hứa thẩm cười ha ha, sau đó nói: "Ngươi bảo bà già này, đã một bó tuổi, người sống trong thôn từ nhỏ đến lớn không ai không phiền bà ta, từng đợt trẻ con năm nào cũng đến chỗ sườn núi nhà bà ta hắt nước, bà ta cũng không nghĩ xem là vì sao."
Trần thẩm buồn cười nói: "Chỉ là khổ hàng xóm bên cạnh."
"Đều là bị bà ta liên lụy." Hứa thẩm tức giận nói.