Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 121: Lại không khó



Lý Mập Mạp đột nhiên kề sát vào bên người Lâm Ngọc Trúc, vẻ mặt gian manh.

Thẩm Bác Quận ánh mắt lạnh lùng, nhưng hai người kia hoàn toàn không nhìn hắn.

Thật là lạnh lẽo hiu quạnh.

Chỉ nghe thấy Mập Mạp hỏi: "Muội tử, ta làm theo ngươi nói, buổi sáng mỗi ngày đều rất chân thành, sao vẫn chưa thấy gầy chứ."

Lâm Ngọc Trúc trợn mắt há hốc mồm......

Mập Mạp ca, có phải hơi bị thành thật quá hay không?

Thẩm Bác Quận nhướng mày, không dám tin hỏi nàng: "Đấy là ngươi dạy?"

Lâm Ngọc Trúc liếm liếm môi, căng da đầu nói: "Có thể là còn chưa đủ chân thành? Dù sao chính là em gái nhà hàng xóm nói với ta như vậy..." Cái nồi này nàng không cõng.

Thẩm Bác Quận......

"Hay là thử vận động đi, chạy bộ, ăn ít một chút, uống nhiều nước? Nghe nói sau khi ăn xong đi lại một chút, sẽ không béo." Lâm Ngọc Trúc cảm thấy không thể lừa dối người ta mãi như vậy, tốt xấu gì Mập Mạp ca đối với nàng coi như không tồi, vẫn nên đứng đắn kiến nghị một chút.

Chủ yếu là đừng bị lừa dối mãi.

Ai có thể ngờ được, tới thập niên 70 toàn dân gian khổ này, nàng còn có thể cùng người khác thảo luận đề tài giảm béo này...

Lý Mập Mạp thở dài nói: "Muội tử, ngươi trước tiên đừng nói với tiểu Mai, đừng để đến cuối cùng ngay cả bạn bè cũng không làm được."

Thẩm Bác Quận ở một bên cười lạnh, lúc trước là ai nói, muốn theo đuổi con gái thì trực tiếp lớn mật nói ra?

Mập Mạp buổi chiều còn phải đi làm, sau khi cùng Thẩm Bác Quận về nhà buộc tốt hai sọt than đá liền đi rồi.

Lâm Ngọc Trúc muốn trả tiền phần của mình cho hai người, nhưng lại nghe Thẩm Bác Quận nói: "Ngươi chỉ là nhân tiện, để dễ che lấp, nếu lấy tiền của ngươi, ngươi bảo Mập Mạp ca của ngươi phải giấu mặt đi đâu."

Lâm Ngọc Trúc lập tức vui vẻ ra mặt ân cần nói: "Vậy thật là nhờ phúc của tiểu Mai tỷ, cảm ơn hai vị đại ca."

Nàng vừa cười, chọc cho trong lòng Thẩm Bác Quận nổi lên một tầng gợn sóng, không khỏi dời mắt đi, tay nắm ghi đông xe siết chặt hơn vài phần.

Ghế sau xe đạp trái phải đều buộc một sọt than đá, hai người như cũ dựa vào hai chân đi bộ về thôn Thiện Thủy.

Trên đường Thẩm Bác Quận cố ý vô tình nói: "Người tên Chương Trình kia với Vương Tiểu Mai có vẻ quan hệ rất tốt."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nói: "Ừm, người này có vài phần bản lĩnh, dẫn theo tiểu Mai tỷ vào núi đi săn, kiếm được không ít tiền, tiểu Mai tỷ đối với hắn có chút kính nể, tâm tư khác thì chắc là không có."

Chuyện của Vương Tiểu Mai ở chợ đen chắc là hai người này đã sớm nắm rõ, cũng không cần lừa gạt, nếu Mập Mạp ca có ý theo đuổi, vậy vẫn nên bớt đi một ít hiểu lầm không cần thiết thì mới tốt.

Thẩm Bác Quận đem lời này đặt ở trong lòng cân nhắc thêm một chút.

Gió có chút lớn, Lâm Ngọc Trúc kéo kéo khăn quàng cổ lên trên một chút, khăn quàng cổ này là khăn cũ, có chút lâu năm, phía trên có chỗ bị rút sợi, Lâm Ngọc Trúc đơn giản đem đầu sợi buộc lại, lấy lửa đốt qua, không tiếp tục bị rút sợi nữa.

Chỉ là trên khăn có một cái lỗ.

Người khắp trên đường, hiện tại không khác lắm đều là như vậy, trên quần áo có mụn vá vẫn thoái mái hào phóng lên phố, Lâm Ngọc Trúc đeo cái khăn có lỗ cũng rất không sao cả.

Thẩm Bác Quận nhìn khăn quàng cổ của nàng, không nói gì, chỉ ghi tạc trong lòng.

Đột nhiên Thẩm Bác Quận cười, Lâm Ngọc Trúc khó hiểu nhìn hắn, không đầu không đuôi tự nhiên cười cái gì?

Thẩm Bác Quận nói: "Chuyện lừa Mập Mạp giảm béo đó, lúc ấy chỉ là nói suông nhỉ?"

Nói như vậy thì cũng không hẳn, được rồi, có một chút nguyên nhân, chủ yếu là do Mập Mạp ca lúc trước nói nàng lùn.

Tuy nhiên cái nồi này trăm triệu lần không thể cõng, Lâm Ngọc Trúc nghiêm trang nói hươu nói vượng: "Ta thật sự không lừa Mập Mạp ca, tỷ tỷ béo hàng xóm nhà ta thật sự nói với ta như vậy, ngươi bảo ai lại tự dưng đi soạn một lời nói dối như vậy, trí tượng tượng phong phú thế nào mới có thể nghĩ ra."

Thẩm Bác Quận lắc đầu, mắt nhìn phía trước, nàng nói cái gì thì chính là cái đó vậy.

Hai người câu có câu không tán gẫu, lúc sắp tới thôn Thiện Thủy, Thẩm Bác Quận đột nhiên đứng lại, vẻ mặt như có điều ấp ủ mà không biết mở miệng thế nào.

Lâm Ngọc Trúc trong mắt có chút khó hiểu, định nói gì mà còn ấp a ấp úng, giống như muốn thổ lộ vậy, úi, sao mình lại nghĩ như vậy nhỉ.

Lâm Ngọc Trúc đột nhiên cảm thấy gần đây nàng có thể là đã quá mức tự luyến.

Chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo của đối phương hỏi: "Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn đều đi chợ đen, có phải ngươi cũng..."

Lâm Ngọc Trúc ngẩn ra, nên thừa nhận hay là không thừa nhận?

Thẩm Bác Quận ho nhẹ một tiếng, nói: "Không có ý gì khác, chỉ là, một cô gái như ngươi chung quy không an toàn."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nói: "Thẩm đại ca, ta chỉ là ngẫu nhiên đến thị trấn đi dạo một chút, không mù quáng hoạt động ở chợ đen."

Lâm Ngọc Trúc cũng không biết đối phương tin hay không, chỉ thấy đối phương tiếp tục rảo bước về phía trước.

Hai người nhất thời không nói chuyện.

Thẩm Bác Quận nghĩ nha đầu này có thể chạy thoát khỏi tay bọn cướp, chắc là người có chủ ý lớn, có chút đau đầu, con gái bây giờ dường như không nghe khuyên bảo...

Nếu không phải hai ngày nay Mập Mạp nói cho hắn, Vương Tiểu Mai cũng ở chợ đen buôn đi bán lại, Thẩm Bác Quận như thế nào cũng không thể ngờ được nữ thanh niên trí thức bây giờ lại có năng lực như vậy.

Mập Mạp không xác định được Lâm Ngọc Trúc có làm buôn bán này hay không, Thẩm Bác Quận lại cảm thấy tám phần là có làm.

Sau khi giúp Lâm Ngọc Trúc dọn hết than đá vào nhà, Thẩm Bác Quận vẫn không yên tâm nói: "Nếu thiếu tiền có thể hỏi ta, chợ đen có thể ít đi thì ít đi cho thỏa đáng."

Lâm Ngọc Trúc hì hì cười, nói: "Thẩm đại ca, đã biết."

Đáp lại không tim không phổi như vậy ngược lại làm anh không an tâm.

Nha đầu này......

Lâm Ngọc Trúc đã bình tĩnh hơn nhiều, chỉ cần nàng không thừa nhận, công an cũng không có biện pháp bắt nàng.

Chờ Thẩm Bác Quận trở lại thị trấn, vốn dĩ muốn đi tìm Mập Mạp hỏi một chút, nghĩ nghĩ, lại quẹo vào Cung Tiêu Xã, tìm vị tiểu lãnh đạo quen biết.

Lúc trở ra, trong túi có không ít len sợi màu hồng.

Nghĩ buổi tối Lý Mập Mạp kiểu gì cũng về, chân dài một đạp, cưỡi xe về nhà.

Lúc Lý Mập Mạp về đến nhà, nhìn thấy Thẩm Bác Quận ngồi trên giường đất hư hư thực thực dệt khăn quàng cổ, sợ tới mức có chút hoảng hốt.

"Ca, ngươi không phải bị cái gì bám vào người chứ?"

Thẩm Bác Quận lạnh lùng liếc xéo hắn, nói: "Lúc muốn suy nghĩ chuyện gì đó thích để tay hoạt động."

Lý Mập Mạp......

Lại thấy đối phương dệt ra dáng ra hình, có chút tò mò hỏi: "Ca, ngươi còn biết làm cái này à."

"Lại không khó." Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, nằng nặc đòi cùng mẹ học, thậm chí về sau...

Lý Mập Mạp......

Lý Mập Mạp nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quặc, lúc đang phát ngốc, đối phương ném cho hắn mấy cuộn len đỏ, nói: "Nếu không ngươi cũng dệt một cái đi, theo đuổi con gái nhà người ta dù sao cũng phải biểu hiện một chút chứ? Dáng người đã không được, thì dùng tài nghệ đi."

Lý Mập Mạp ngơ ngác, còn có thể như vậy sao?

Mơ màng hồ đồ đi theo Thẩm Bác Quận học, đừng nói chứ, tay hơi béo chút, nhưng hắn linh hoạt nha, dệt một hồi liền ra dáng ra hình.

Lý Mập Mạp đại khái cũng là một người mập mạp tinh tế, nhìn đường may mở đầu không cân xứng, lại tháo ra dệt lại một lần nữa.

Dệt được một lát, đột nhiên nghĩ đến không đúng rồi, quay đầu hỏi Thẩm Bác Quận: "Ca, cái này ngươi dệt cho ai nha?"

Thẩm Bác Quận dừng tay, nhàn nhạt nói: "Ngươi tặng một người khăn quàng cổ thì quá rõ ràng, đến lúc đó đem cái ta dệt đưa cho Lâm muội tử của ngươi đi, ngươi bảo là mẹ ngươi dệt, cho nàng một cái."

Ánh mắt Lý Mập Mạp đột nhiên gian manh, nghiêng đầu nhìn Thẩm Bác Quận, "Ca, ngươi có ý với Lâm muội tử của ta có phải không?"