Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 125: Không thể nói, không thể nói



Đang buồn bực không hiểu tại sao gần đây tiểu Cẩu Đản không tới tìm nàng chơi, thì nghe được tiếng đập cửa.

Lâm Ngọc Trúc lấy ra giấy đỏ, bút lông và mực nước bày ở trên bàn, sau đó mới đi mở cửa.

Tiểu Cẩu Đản vẫn hít nước mũi, chớp mắt nói: "Tiểu Lâm tỷ tỷ, em tới tìm chị chơi, không làm phiền chị chứ?"

Lời này nói thế nào nhỉ, đột nhiên sao câu nệ thế.

Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm cực kỳ hoan nghênh nói: "Không nha, Cẩu Đản của chúng ta ngoan như vậy, sao có thể làm phiền chị chứ, vào đi, đúng lúc giúp chị."

Sau khi dẫn theo Cẩu Đản vào nhà, Lâm Ngọc Trúc xắn tay áo bông thật dày lên.

Rồi đổ một đĩa nhỏ mực nước.

Tiểu Cẩu Đản che lại cái mũi, nói: "Lâm tỷ tỷ, thối quá."

"Ừm, là kiểu này, thối là được rồi, thời cổ đại người đọc sách buồn ngủ, thì sẽ đảo chút mực nước luyện chữ, nghe nói mùi thối nâng cao tinh thần, có phải em cảm thấy lập tức tỉnh táo hơn nhiều không." Lâm Ngọc Trúc nghiêm trang nói.

Tiểu Cẩu Đản gật gật đầu, cảm thấy đúng vậy, Lâm tỷ tỷ cũng thật lợi hại, cái gì cũng biết.

Trải giấy đỏ ra, Lâm Ngọc Trúc hít sâu một hơi, bút di chuyển như long xà trên giấy đỏ, chỉ chốc lát sau một bộ câu đối đã ra lò.

Lâm Ngọc Trúc và tiểu Cẩu Đản cùng nhau đặt câu đối trên giường đất để hong khô, tiểu Cẩu Đản nhìn không hiểu, nhưng không cản trở cậu nói lời hay.

"Lâm tỷ tỷ, chị viết đẹp quá, so với người ghi điểm trong thôn viết còn đẹp hơn."

Lâm Ngọc Trúc búng nhẹ cái mũi nhỏ của cậu, rất là hưởng thụ, khen thưởng cho cậu một viên kẹo sữa đại bạch thỏ.

Thời điểm Cẩu Đản đi về trong tay nhiều thêm một bộ câu đối.

Trần thẩm nhìn câu đối con trai mình cầm về nói: "Lại đi quấy rầy Lâm tỷ tỷ của con à, không phải đã bảo con ít đi làm phiền người ta sao."

Tiểu Cẩu Đản giọng nói non nớt dõng dạc: "Lâm tỷ tỷ còn khen con ngoan đấy, không làm phiền tỷ ấy chút nào."

Trần thẩm dí dí cái trán của con trai nhỏ, bất đắc dĩ cười cười, mở câu đối ra xem, liền khen: "Ai da, nha đầu này viết chữ đẹp đấy."

Trần thúc nghe thấy cũng lại đây xem, nói: "Thật đúng là nhìn không tồi, con gái thành phố đúng là lợi hại, nếu chúng ta có con gái cũng để cho con bé đi học đàng hoàng..."

Trần thẩm liếc nhìn đối phương một cái, còn con gái, đã từng này tuổi, đừng có nghĩ nữa.

Sao lại không tốt số bằng nhà người ta chứ, trai gái song toàn.

Trần thẩm cùng Trần thúc cảm thán.

Rất nhanh Hứa thẩm đã biết Lâm Ngọc Trúc biết viết bút lông, cầm giấy đỏ tới bảo nàng viết câu đối.

Lâm Ngọc Trúc cũng không làm ra vẻ, đảo mực nước vẫy vẫy bút viết nhiều thêm một bộ câu đối.

Hứa thẩm nhìn thấy, chữ này còn đẹp hơn so với chữ cháu trai nhà trưởng thôn viết, sau đó cười đến không khép miệng được, cho Lâm Ngọc Trúc một tràng lời khen.

Mặc dù Lâm Ngọc Trúc da mặt dày nhưng cũng suýt nữa không giữ vững được, đỏ mặt khiêm tốn mấy câu.

Chiêu thức bút lông ấy của nàng chỉ có thể nói là bình thường, so với mấy người chuyên nghiệp thì kém xa.

Có Hứa thẩm mở miệng, phòng ở của Lâm Ngọc Trúc lập tức náo nhiệt lên, có không ít đại thẩm quen thân cầm giấy đỏ tới nhờ nàng viết câu đối.

Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì, Lâm Ngọc Trúc ai đến cũng không từ chối, đều viết hết.

Khiến nàng tương đối ngoài ý muốn chính là, Lý Tứ thẩm cũng tới cửa tìm nàng, Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nhìn bà, nói: "Tứ thẩm, thẩm mang giấy đỏ không? Không mang là không viết đâu."

Lý Tứ thẩm bĩu môi, từ trong tay áo móc ra cuộn giấy đỏ, lải nhải: "Ngươi quá coi thường thẩm đây, Lâm nha đầu à, giúp thẩm viết câu tốt lành, tốt nhất là câu nào mà tài nguyên cuồn cuộn tới ấy."

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, rồi gật gật, "Được."

Sau đó lưu loát viết, vế trên: Thiên địa hoà thuận nhà thêm tài, vế dưới: Bình an như ý người nhiều phúc, hoành phi: Bốn mùa bình an.

Viết xong đọc cho Lý Tứ thẩm nghe một lần.

Lý Tứ thẩm nghĩ năm nay đúng là rất xui xẻo, có tài có bình an khá tốt, nhận câu đối vui vẻ rời đi.

Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều tới tìm Lâm Ngọc Trúc viết câu đối.

Cơ bản đều là mấy người quen thuộc lại không chú trọng cầu kỳ đến tìm nàng.

Không đến hai ngày thanh danh Lâm Ngọc Trúc có tài văn chương đã truyền đi.

Để nói nhóm thanh niên trí thức ở nhà chung, ai có văn hoá, người khác thì bọn họ không biết, nhưng Lâm trí thức chắc chắn là có tài văn chương nhất, nhìn chữ viết bằng bút lông kia đi, so với người trong thôn mạnh hơn nhiều.

Lý Hướng Vãn nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc nửa ngày, nhịn không được hỏi: "Ngươi đây là có ý đồ tinh quái gì vậy?"

Lâm Ngọc Trúc lão thần tại tại uống nước sôi để nguội, đầu lắc qua lắc lại, "Không thể nói, không thể nói..."

Mọi người đều là quan hệ cạnh tranh, cái này sao có thể nói ra chứ.

Lý Hướng Vãn trợn trắng mắt, sau đó cau mày nói: "Tối hôm qua ta nghe thấy tiếng bước chân, giống như cố ý tới phòng ta đẩy cửa."

Lâm Ngọc Trúc nhướng mày.

"Người kia ở sân trước?"

Lý Hướng Vãn lắc đầu, cũng không chắc chắn.

Không cần phải nói, đại khái chính là hắn.

Lâm Ngọc Trúc âm trầm nói: "Để xem đêm nay còn tới hay không."

Lý Hướng Vãn gật gật đầu, nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt.

Chờ tới buổi tối, người này lại đi đẩy cửa phòng Lý Hướng Vãn, còn tới phòng Lâm Ngọc Trúc đẩy cửa.

Lâm Ngọc Trúc lập tức hô: "Ai không biết xấu hổ như vậy, hơn nửa đêm đi đẩy cửa, muốn giở trò lưu manh cũng không xem bà cô của ngươi là ai."

Vừa dứt lời, hệ thống liền nói cho nàng biết người kia đã bị doạ chạy.

Trong phòng đen nhánh, chỉ có đôi mắt của Lâm Ngọc Trúc mở to sáng quắc, rất lớn gan nha.

Ngày hôm sau, Lý Hướng Vãn cùng Vương Tiểu Mai đều treo đôi mắt gấu trúc, uể oải.

Lâm Ngọc Trúc vui vẻ, "Từ nửa đêm là các ngươi không ngủ à."

"Sợ hắn làm cái hồi mã thương(*)." Vương Tiểu Mai vừa ngáp vừa nói.

(*)Hồi mã thương: một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung. Là một chiến thuật chiến đấu mà người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích.

"Sao lại có loại người ghê tởm như vậy." Lý Hướng Vãn nghiến răng, cau mày nói.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm, tên trai già này có khả năng là nghẹn đến mức đầu óc nổi điên.

Tuy nhiên như vậy chung quy không phải là biện pháp, Lâm Ngọc Trúc cẩn thận cân nhắc một chút.

Ra cửa đi tìm Trần thẩm cùng Hứa thẩm.

Lâm Ngọc Trúc cũng không chỉ tên nói họ là ai nửa đêm đẩy cửa phòng nữ thanh niên trí thức các nàng, chỉ là nói hai ngày này đều có người nửa đêm tới đẩy cửa.

Trần thẩm vẻ mặt lo lắng nói: "Các ngươi không sao chứ?"

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trần thẩm, Hứa thẩm ta muốn nhờ các thẩm giúp đỡ, có thể sẽ phải vất vả một chút."

Hứa thẩm cùng Lâm Ngọc Trúc quan hệ ngày càng tốt, vội mở miệng nói: "Ngươi muốn làm gì, cứ việc mở miệng, cái khác chúng ta không giúp được, nhưng sức lực thì dư dả."

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, "Thẩm, có lời này của thẩm, ta an tâm hơn nhiều."

Vì thế dưới sự kêu gọi của Hứa thẩm, tìm thêm vài thẩm thẩm quen thuộc, mọi người lén lút nghe kế hoạch của Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc cũng không có ý tưởng tồi tệ gì, chỉ là bắt ba ba trong rọ, mời nhóm đại thẩm hỗ trợ bắt người đồng thời thuận tiện làm nhân chứng.

Đêm nay chỉ cần kẻ cắp còn dám tới, thế nào cũng phải bắt hắn đền tội ngay tại chỗ.