Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 135: Cầu phú quý trong hung hiểm



Theo như Vương Tiểu Mai thấy, Lý Mập Mạp lúc đến mơ màng hồ đồ, lúc đi cũng kỳ quái, sau khi ngủ nướng một giấc mới chạy đến chỗ Lâm Ngọc Trúc hỏi: "Mập Mạp ca hôm nay tới làm gì? Cảm giác quái quái nhỉ."

Lâm Ngọc Trúc bị hỏi ngẩn ra.

Mập Mạp không dám tự mình mở miệng, để tôn trọng, nàng không tiện vạch trần.

Đây thật đúng là, còn phải tìm cho Lý Mập Mạp cái cớ.

Lâm Ngọc Trúc đầu óc xoay chuyển, khẽ nói: "Nói là chuyện trường học đã định ra, trưởng thôn đi họp ở công xã là có thể nhận được tin tức."

Vương Tiểu Mai kinh ngạc vui vẻ suýt nữa nhảy dựng lên, "Chúng ta năm mới có cần tặng lễ cho trưởng thôn hay không?"

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, nghiêm túc nói: "Hai ta đã ở chung lâu như vậy, có một số việc ta không lừa gạt ngươi, ta không chỉ tặng lễ, còn chuẩn bị đưa chút tiền.

Nghe nói giáo viên dân lập mỗi quý có trợ cấp, ít nhất mười đồng, vị trí giáo viên này, chỉ sợ cũng sẽ giống vị trí làm công ăn lương ở thành thị, không tốn chút tiền, sợ không tranh được, đương nhiên đây chỉ là phân tích của ta."

Lâm Ngọc Trúc nói vô cùng bình thản, lời nói thẳng thắn, một trường tiểu học thôn vừa thành lập, chiêu mộ giáo viên sẽ không nhiều, hai người đều muốn làm giáo viên, nhất định sẽ có tồn tại quan hệ cạnh tranh.

Nhưng một vị trí giáo viên dân lập, còn không đáng để Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai lục đục với nhau.

Giáo viên này làm được thì tốt, không làm được thì thôi...

Vương Tiểu Mai đêm qua một đêm không ngủ, nàng ấy không chỉ nghĩ về Triệu Hương Lan, mà còn nghĩ tới Lý Hướng Vãn, Trương Diễm Thu cùng những người ở thị trấn.

Nghĩ tới cuộc sống mấy năm nay của mình.

m thầm phân tích mọi người mình biết.

Lúc này mới phát hiện, dường như mình đối với ai cũng không hiểu biết, có vài người nhìn qua rất tốt với Tiểu Mai nàng, nhưng thực tế thì sao, có lẽ là tồn tại tâm tư khác.

Giống như Chương đại ca vậy...

Hắn quan tâm nàng như vậy, phòng chừng là nhìn ở mặt mũi anh họ của nàng, nếu không phải bởi vì hai người có quan hệ làm ăn, thì căn bản sẽ không dẫn nàng theo mọi nơi như vậy.

Lúc trước nàng nói muốn dẫn theo Lâm Ngọc Trúc cùng nhau đi săn, đối phương uyển chuyển từ chối, hiện tại nghĩ lại, nàng có chút...

Nếu không phải có anh họ của nàng, Chương đại ca có khi cũng ghét bỏ nàng.

Ngẫm lại chính mình còn coi người ta như anh ruột, thật là, có chút buồn cười.

Nói đến thì, Mập Mạp ca mới là thật lòng giúp nàng, ừ, Mập Mạp ca đúng là người tốt.

Nhưng thật ra Tự Lập đệ đệ vẫn luôn khá là nhân nhượng nàng, đối với nàng đại khái có chút thật lòng.

Lý Hướng Vãn... không biết nói sao, nhưng thật ra là do chính nàng có chút tự cho là quen thuộc, có khi người ta cũng thấy nàng phiền...

Chờ lúc nghĩ đến Lâm Ngọc Trúc, thì đã ngủ mất rồi.

Vương Tiểu Mai hiện tại nghe thấy đối phương bình thản nói, trong lòng ấm áp có chút cảm động, nàng biết mà, Trúc Tử đối với nàng nhất định là thật lòng.

Tốt xấu gì cũng đã lăn lộn cùng Lâm Ngọc Trúc thời gian dài như vậy, đối với lời phân tích của Lâm Ngọc Trúc vẫn luôn là tin tưởng không hề nghi ngờ, lập tức hỏi luôn: "Chúng ta nên đưa bao nhiêu tiền?"

Lâm Ngọc Trúc cúi đầu trầm tư, ấn theo tiền lương giáo viên dân lập một năm mà tính, cũng được 40, vậy không bằng đưa một năm tiền lương.

Chỉ là không biết lão già kia có đáng tin cậy hay không.

"Đưa trước 30, lúc này chúng ta không thể đi tìm trưởng thôn."

"Vậy tìm ai?" Vương Tiểu Mai tò mò hỏi.

"Chuẩn bị tiền đi, hành động theo ta là được."

Vương Tiểu Mai gật gật đầu.

Tục ngữ nói, có loại tặng lễ, là thâm nhập vào nội bộ kẻ địch.

Lâm Ngọc Trúc phát hiện lão đầu trưởng thôn này, đầu óc nhiều khi không nhanh nhạy, so với vợ của ông còn kém xa, giống như thật lâu trước kia tặng trứng gà còn có thể đem trả lại.

Xét thấy điểm này, vẫn nên trực tiếp đi tìm vợ trưởng thôn thì hơn.

Nhận tiền là phải làm việc.

Nhận tiền mà không cho công việc, hừ hừ...

Vậy thì thôn này lại phải náo nhiệt rồi.

Tính toán kỹ lưỡng, Lâm Ngọc Trúc lại đi tìm công nhân nhí Tiểu Cẩu Đản của nàng để hợp tác.

Chia cho cậu nhóc một túi kẹo cứng nhỏ, bảo cậu cùng tiểu đồng bọn của cậu giúp đỡ nhìn chằm chằm trưởng thôn, nếu như nhìn thấy ông ấy rời thôn, lập tức nói cho nàng biết.

Xong việc, còn có kẹo cảm tạ.

Tiểu Cẩu Đản nháy đôi mắt to ướt át, bảo đảm sẽ làm việc này thỏa đáng.

Lâm Ngọc Trúc vừa lòng vuốt vuốt đầu nhỏ kháu khỉnh khỏe mạnh của đối phương, thật đáng yêu.

Tới giữa trưa Trương Diễm Thu đã được đồng chí công an đưa trở về.

Sau Lý Hướng Vãn, nhà chung cho thanh niên trí thức lại nhiều thêm một vị chân cẳng không tiện.

Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai vốn có mâu thuẫn với nàng ta, tất nhiên sẽ không đi chăm sóc.

Chỉ có thể nói, lúc này dựa vào chính mình đi.

Cũng may vẫn còn một chân khác.

Có thể nhảy nhót...

Hà Viễn Phương bị phán tội lưu manh, một đi không trở lại, Triệu Hương Lan cũng không thể trở lại nhà chung cho thanh niên trí thức.

Hành lý là do một nữ đồng chí công an đến lấy giúp.

Hai người này đến tận đây, xem như hoàn toàn rời khỏi nhà chung.

Các thôn dân thổn thức không thôi.

Hai người đã từng nhìn thành thật nhất, hóa ra tâm tư lại đen tối nhất.

Là người bị hại lớn nhất, Trương Diễm Thu đột nhiên kiếm được một khoản nhỏ.

Một phần lương thực của Hà Viễn Phương cùng Triệu Hương Lan chuyển cho nàng ta, còn thừa lại thì sung công.

Có thể nói, trải qua một cái Tết tốt lành, nàng ta còn kế thừa củi lửa của hai người kia, mùa đông tha hồ đốt.

Được kết quả như vậy, các thôn dân khác nói: "Không đúng rồi, ai bảo Trương trí thức xui xẻo, người ta rõ ràng là cầu phú quý trong hung hiểm, nhìn xem, cái gì cũng nhặt sẵn."

Trong lúc nhất thời, lại có mấy lời chua lòm truyền ra.

Lâm Ngọc Trúc phát hiện sau khi trải qua chuyện này, Trương Diễm Thu thỉnh thoảng cố ý trốn tránh nàng, gặp mặt, thì cúi đầu, hận không thể độn địa mà chạy.

Cái này làm cho nàng có chút không thể hiểu được, không đến mức đó chứ.

Nàng cũng không làm cái gì, sao lại dọa người thành như vậy.

Thật ra nàng không biết, Trương Diễm Thu là sợ nàng đòi tiền, trị thương xong còn thừa một ít.

Trước đó nàng ta bảo đảm sẽ còn, nhưng tiền tới tay, lại đưa ra ngoài... tiếc nha.

Chút tâm tư nhỏ của nàng ta, Lâm Ngọc Trúc thật sự là không nhìn ra.

Có nhìn ra cũng lười so đo, lúc trước đã đưa, thì không tính toán đòi lại.

Dưới sự giám sát chuyên nghiệp của Tiểu Cẩu Đản cùng các bạn nhỏ của cậu.

Ngay khi trưởng thôn đi thị trấn, liền sôi nổi chạy tới báo tin.

Lâm Ngọc Trúc phát cho đám trẻ này mỗi người mấy viên đường phèn, sau đó lôi kéo Vương Tiểu Mai đi tìm vợ trưởng thôn nói chuyện phiếm.

Chờ hai người về phòng lấy đường đỏ ra, mới nhớ tới, hình như thiếu cái gì...

Hai người nhìn nhau, đồng thời hỏi: "Ngươi nói cho Lý Hướng Vãn chưa?"

Hiện trường lập tức trầm lặng.

Lúc này chính là thời điểm khảo nghiệm nhân tính.

Vị trí giáo viên quan trọng, hay là Lý Hướng Vãn quan trọng.

Một lát sau, hai người đi tìm Lý Hướng Vãn, nói việc này.

Vẫn là nói một chút đi.

Lý Hướng Vãn nhìn hai người ngay cả lễ vật cũng đã chuẩn bị tốt, mắt trợn trắng.

Ba người, hai nhóm, cô chung quy vẫn là bị xa lánh.

Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai...

"Aiz, các ngươi có thể tới nói một tiếng, cũng không uổng quãng thời gian chúng ta quen biết.

Ta sẽ không đi, lúc này tung tăng nhảy nhót là sợ người khác không nhìn thấy chúng ta đến nhà trưởng thôn tặng lễ sao.

Hơn nữa, bởi vì Triệu Kiến Thiết, ta cùng trưởng thôn mâu thuẫn không vui vẻ gì, xong việc, ta lại không hòa giải với ông ta, ta sẽ suy nghĩ biện pháp khác, lại nói, không làm giáo viên, ta còn có việc chăn lợn mà, cho nên không sốt ruột." Lý Hướng Vãn nói một cách trật tự rõ ràng.

Lâm Ngọc Trúc đại khái đoán được, Lý Hướng Vãn có thể phải đi con đường đại đội trưởng.

Nghĩ thấy cũng tốt, đến lúc đó chuyện giáo viên tiểu học này, còn chưa biết sẽ ầm ĩ như thế nào đâu, phân tán tìm phương pháp sẽ càng tốt hơn.