Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 141: Chịu tội lớn



Có cái gọi là "quan tâm quá sẽ bị loạn", Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Mập Mạp đang thất thần nhìn Vương Tiểu Mai, Thẩm Bác Quận là người đầu tiên phản ứng lại, đạp Lý Mập Mạp một cái, sốt sắng nói: "Mau đưa đi bệnh viện."

Lý Mập Mạp nghe thấy mới phản ứng lại, khuôn mặt trắng bệch, hoảng loạn bế Vương Tiểu Mai lên.

Đi ra ngoài được hai bước mới nhớ ra, chạy bộ sao nhanh bằng đi xe.

Ôm Vương Tiểu Mai, đặt lên thanh ngang trước xe, sau đó chân béo đá bật chân chống xe, dẫm lên bàn đạp, lao đi như bay.

Thẩm Bác Quận cũng vội vàng quay vào sân dắt xe đạp ra, nhìn Lâm Ngọc Trúc nói: "Ngồi lên phía sau đi."

Lâm Ngọc Trúc tưởng anh có đối tượng, cảm thấy không tốt lắm, nhưng lại lo lắng cho Vương Tiểu Mai, vội vàng nói: "Hay là ta đạp xe của Mập Mạp ca đi."

Lý Mập Mạp vừa đi chính là xe đạp các nàng mượn của Lý Hướng Vãn.

Tay Thẩm Bác Quận đang nắm xe đạp siết chặt một chút, ăn ngay nói thật: "Ta không có chìa khoá."

Vậy được rồi.

Lâm Ngọc Trúc đang định thỏa hiệp, Vương Tiểu Mai bên này quan trọng hơn.

Lời chưa kịp nói ra, đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của đối phương: "Ngươi đạp xe đi đi, ta đi bộ tới bệnh viện là được."

Lâm Ngọc Trúc sửng sốt một chút, vội vàng nói cảm ơn, sau đó tiếp nhận xe đạp từ trong tay Thẩm Bác Quận, vẫy tay áo rời đi không dừng lại một chút nào.

Thẩm Bác Quận nhìn Lâm Ngọc Trúc càng ngày càng xa, câm nín thật lâu.

Dọc theo đường đi luôn nhíu chặt mày, trầm tư.

Lúc nào thì chọc tới nha đầu này rồi.

Lâm Ngọc Trúc đạp xe đến bệnh viện, Mập Mạp đang ở đại sảnh trả phí.

Lâm Ngọc Trúc tiến lên hỏi tình huống.

Mập Mạp thở hổn hển nói: "Hình như là ăn phải nấm độc, vẫn còn đang cấp cứu." Nói xong, trong mắt tràn đầy tự trách.

Nhưng giờ không phải là lúc tự trách hay oán trách.

Hết thảy chờ cứu được người rồi lại nói.

Lúc Thẩm Bác Quận chạy đến, Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Mập Mạp đều đang canh giữ bên ngoài phòng giải phẫu.

Vương Tiểu Mai đi vào đã được một lúc, theo thời gian từng phút từng giây trôi đi, Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Mập Mạp càng thêm lo lắng đề phòng.

Ban đầu còn không cảm thấy gì, nghĩ chắc chắn có thể cứu được.

Nhưng chờ lâu rồi, liền bắt đầu dễ dàng suy nghĩ vớ vẩn.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ, lúc Vương Tiểu Mai được đẩy ra sẽ không phủ một tấm vải trắng chứ.

Quá đáng sợ rồi.

Về sau buổi tối còn phải đề phòng nàng ấy gõ cửa.

Sớm biết vậy đã không tác hợp Lý Mập Mạp với nàng ấy...

Nghĩ đến đó miệng trề ra, đôi mắt cũng ươn ướt.

Thẩm Bác Quận há mồm muốn an ủi hai câu, lại không biết nói gì, nói cái gì cũng cảm thấy không thích hợp.

Lý Mập Mạp ngồi xổm ở ven tường, vẻ mặt uể oải.

Chỉ chăm chỉ duy nhất một lần như vậy, đi hái nấm, còn......

Nghĩ tới chính mình còn liên tục mời người ta ăn, càng nghĩ càng tự trách, duỗi tay cho chính mình một cái bạt tai.

Hành lang vang lên tiếng bàn tay cực kỳ vang dội.

Đúng lúc này, cửa mở, Vương Tiểu Mai được đẩy ra.

Cũng may là đắp cái chăn trắng, không phải là vải trắng...

Lâm Ngọc Trúc vừa khóc vừa cười chạy tới, đón người.

Vương Tiểu Mai lúc này tỉnh táo một chút, môi tái nhợt, sắc mặt ủ rũ, nhìn Lâm Ngọc Trúc chạy tới, vội túm lấy Lâm Ngọc Trúc, thê thê thảm thảm nói: "Chịu tội lớn rồi."

Sau đó nhỏ giọng lẩm nhẩm lầm nhầm cằn nhằn gì đó, người quá suy yếu, Lâm Ngọc Trúc cũng không nghe rõ.

Người lại ngủ thiếp đi rồi.

Bác sĩ nói là vấn đề không lớn, không yên tâm thì ở lại bệnh viện theo dõi một đêm.

Về nhà nếu có vấn đề gì, lại quay lại thị trấn, lăn lộn quá mệt mỏi.

Lý Mập Mạp vội vàng nói: "Tiểu Lâm muội tử, hay là ngươi ở cùng Tiểu Mai cả đêm đi, ta cũng ở lại bảo vệ an toàn cho các ngươi, chi phí tiêu dùng gì đó ta lo hết."

Lâm Ngọc Trúc nhìn vẻ mặt cẩn thận của Lý Mập Mạp, gật gật đầu.

Vì thế Mập Mạp lại xử lý thủ tục nằm viện.

Chờ Vương Tiểu Mai tỉnh lại lần nữa, trời thật sự tối rồi.

Vương Tiểu Mai nhìn Lâm Ngọc Trúc hồi lâu.

Lâm Ngọc Trúc bị nhìn chằm chằm đến dựng lông, lại nghe đối phương nói: "Trên vai ngươi sao lại có một người tí hon nha, đội cái mũ đỏ, nhìn rất đáng yêu."

Lâm Ngọc Trúc...

Lý Mập Mạp vẻ mặt hoảng loạn lập tức ra ngoài đi tìm bác sĩ.

Sau đó bác sĩ đến kiểm tra, nói vấn đề không lớn, tiếp tục quan sát thêm.

Thẩm Bác Quận sắc mặt phức tạp nhìn Lý Mập Mạp, "Ta trở về nấu chút cháo."

"Ca, phiền toái ngươi." Giọng nói Mập Mạp có chút khàn khàn.

Vương Tiểu Mai chỉ vào bóng dáng Thẩm Bác Quận nói: "Người tí hon chạy đến trên vai anh ấy rồi."

Lý Mập Mạp càng thêm tự trách.

Lâm Ngọc Trúc không thể hình dung được tâm tình giờ khắc này, rất là bất đắc dĩ.

Sau đó trong phòng bệnh cơ bản đều là Vương Tiểu Mai nói chuyện, Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Mập Mạp có chút nặng nề.

Thẩm Bác Quận về nhà nhóm lửa nấu cháo, lúc cởi áo bông cất vào phòng, liếc mắt nhìn qua giường đất, trên tay cứng đờ, tầm mắt dừng ở mấy cuộn len màu đỏ.

Len sợi mua thừa, Lý Mập Mạp nói là để hôm nào cầm về nhà cho mẹ hắn, xem có thể đan được gì, nên anh không cất đi.

Thẩm Bác Quận hạ mắt phượng, đôi mắt xoay chuyển, hai nha đầu này thấy được? Hiểu lầm?

Càng nghĩ càng cảm thấy có thể chính là vì cái này mà hiểu lầm.

Thẩm Bác Quận...

Chờ cháo nấu xong, Thẩm Bác Quận ngẫm lại vẫn là lấy khăn quàng cổ màu đỏ dưới đáy hòm ra.

Ra cửa lại đổi hướng, đi Cung Tiêu Xã, lúc trở ra trong tay nhiều thêm cái túi lưới, bên trong có hai bình đồ hộp Hoàng Đào, sau đó lại đi thẳng đến tiệm cơm quốc doanh.

Vì tới sớm, Thẩm Bác Quận xếp hàng nhanh, mua xong cơm, lúc này mới đóng gói đi bệnh viện.

Thẩm Bác Quận phong trần mệt mỏi tới nơi, Vương Tiểu Mai lại ngủ rồi.

Thẩm Bác Quận thả nhẹ bước chân, nhẹ nhàng đặt đồ lên bàn, để tránh quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi.

Xoay người lại ra khỏi phòng, lúc trở về cầm thêm cái ghế, ngồi ở giữa Mập Mạp với Lâm Ngọc Trúc.

"Trong phòng có chút gió lùa, ngươi dùng cái này đi, còn cái khăn quàng cổ này cũng đeo lên."

Nói xong, liền móc từ trong túi xách ra một cái thảm lông mỏng đặt trên chân Lâm Ngọc Trúc, sau đó lại lấy ra khăn quàng cổ màu đỏ mới tinh định quàng cho Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc ngửa người ra sau, né tránh, nhìn tay Thẩm Bác Quận khựng giữa không trung, ấp ủ một chút, cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng: "Thẩm đại ca, nếu ngươi đã có bạn gái, thì đừng đối xử với người khác tốt như vậy, dễ dàng bị hiểu lầm."

Lý Mập Mạp đang mải thương tâm tự trách ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc Trúc, chớp chớp mắt, khó hiểu: "Ca, ngươi có bạn gái rồi sao?"

Lâm Ngọc Trúc còn đang dùng vẻ mặt nhìn tra nam để nhìn Thẩm Bác Quận, nghe được Mập Mạp nói, có chút mê mang.

... Ở đây có hiểu lầm?

Lại nhìn khăn quàng cổ trong tay Thẩm Bác Quận, giống hệt với cuộn len nhét ở kẽ hở giữa kệ giường đất.

Hửm?

Thẩm Bác Quận cười khẽ một tiếng, lông mày nhướng lên, hỏi ngược lại: "Ai nói với ngươi là ta có bạn gái?"

Giọng nói trầm ấm đáng chết rung động lòng người.

Lâm Ngọc Trúc nuốt nước bọt, có chút xấu hổ, ánh mắt lia về phía Mập Mạp.

Lý Mập Mạp chấn động, muội tử, không phải ngươi muốn ném nồi đấy chứ.

Đừng nói chứ, Lâm Ngọc đúng là đang suy nghĩ có nên nói dối hay không...

Thẩm Bác Quận lười cùng nha đầu này lá mặt lá trái, cứng rắn quàng khăn cổ lên cổ nàng, chậm rãi nói: "Mập Mạp muốn tặng chút đồ cho Vương Tiểu Mai, không nghĩ được cái gì tốt, liền bảo đan khăn quàng cổ, đúng lúc ta biết, nên dạy hắn, len mua nhiều, thuận tay đan một cái, khăn cổ màu đỏ không thích hợp cho nam giới dùng, cái này tặng cho ngươi đeo."

Dứt lời, đã quấn Lâm Ngọc Trúc kín mít.

Nhìn ánh mắt tiểu nha đầu long lanh tràn đầy mới lạ, mắt phượng của Thẩm Bác Quận nghiêm túc nhìn nàng, giọng nói trong trẻo: "Có cái gì thì trực tiếp hỏi ta, không cần đoán mò."

Lý Mập Mạp......