Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 154: Còn ăn sủi cảo không



Vương Dương làm người hiền lành lâu rồi, đột nhiên phát hiện, như thế nào cũng không phát giận được.

Chị em nhà họ Đổng lúc này cũng có chút hối hận.

Nói chuyện hẳn là nên tìm chỗ vắng người, vốn cho rằng đang mùa đông, sẽ không có ai ở ngoài sân.

Lúc này mới...

Sao lại trùng hợp như vậy chứ.

Ba người đứng tại chỗ giằng co một trận, cũng không biết làm thế nào để cho việc này qua đi.

Vẫn là Đổng Mật Mật hừ lạnh một tiếng, ngạo kiều kéo chị gái mình rời đi trước.

(8)Ngạo kiều: Bề ngoài, họ tỏ ra kiêu ngạo hoặc lạnh lùng, xa cách với người khác, nhưng thực chất, trong sâu thẳm, họ khao khát được quan tâm, chăm sóc hoặc hy vọng người kia sẽ thích mình.

Nghe thì cũng đã nghe rồi, có năng lực thì hắn từ hôn đi.

Một khi nghĩ như vậy, miệng lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Em nói sai sao? Người ta đối xử với đối tượng thế nào, còn hắn đối xử với đối tượng ra sao, nếu không thích thì ra dáng đàn ông về nhà nói một câu đi, hai người hiện tại tính là gì của nhau, hừ."

Đổng Điềm Điềm xấu hổ.

Khuôn mặt Vương Dương xanh mét, suýt nữa thì ngất xỉu, hắn đã tạo nghiệt gì chứ...

"Đổng Mật Mật, Trư Bát Giới cũng không lợi hại bằng ngươi."

Đổng Mật Mật hắc một tiếng, lập tức mặc kệ, chống eo, nói: "Vương Dương ngươi nếu thật sự có bản lĩnh, biết tranh luận, vừa rồi sao không thấy ngươi thể hiện bản lĩnh, nếu ngươi cũng dám nói người khác hai câu, ta còn bội phục ngươi đấy.

Người được như vậy, gả thì gả thôi, nhưng ngươi nhìn bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng của ngươi xem, gả cho ngươi đúng là xui xẻo tám đời."

Đổng Mật Mật càng nói giọng càng lớn, như thể muốn trút ra hết mọi bực dọc nghẹn ở trong bụng bấy lâu nay.

Vương Dương tốt xấu gì cũng là đàn ông, sao có thể không có chút khí khái nào.

Hung hăng ném bó củi trong tay xuống đất, tức giận nói: "Ta cầu xin nhà của ngươi để cưới ngươi à? Ngươi mẹ nó có lương tâm hay không, nếu không phải ta có lòng tốt, đưa ngươi đi bệnh viện, có thể bị nhà của ngươi bám lấy ăn vạ sao, ngươi còn mẹ nó ở đây trả đũa, có bản lĩnh về nhà mà nói với người nhà ngươi không gả nữa.

Ngươi không muốn gả, ta cũng không muốn cưới đây."

Đến nông thôn ở nhiều năm như vậy, Vương Dương trước giờ không thể ngờ, không gây mâu thuẫn gì với thôn dân, ngược lại cãi nhau với người cùng phía mình, lại còn là vị hôn thê của mình, nhất thời tức đến não thiếu oxy, cảm thấy đầu óc không đủ dùng.

Luôn muốn nói mấy lời sắc bén, nhưng chính là nói không nên lời.

Bởi vì động tác ném củi có chút lớn, có mấy cành khô rơi xuống đất vỡ ra bắn lên trên mặt Đổng Mật Mật.

Đổng Mật Mật nào có để ý hắn nói mấy lời lung tung rối loạn gì.

Chỉ vào đống củi trên mặt đất, đôi mắt trợn tròn, không dám tin mà la hét ầm ĩ: "Ngươi thế mà ném củi đánh ta?"

Vương Dương nhất thời đầu óc trống rỗng, trợn mắt há hốc mồm......

"Ta mẹ nó..."

"Ngươi thế mà lại đánh ta?" Đổng Mật Mật lại hét lên, giọng cao vút.

Đổng Điềm Điềm muốn lôi kéo em gái mình về phòng, Đổng Mật Mật lại không chịu, giãy thoát khỏi tay chị mình.

Chỉ vào Vương Dương đang nói không nên lời, hét: "Vương Dương ngươi còn là đàn ông không? Ngươi đúng thật là có tiền đồ, xin lỗi, lập tức xin lỗi cho ta."

Bên này ầm ĩ lật trời, tất cả mọi người ở sân trước đều chạy ra xem có chuyện gì.

Lý Hướng Bắc cau mày nhìn Đổng Mật Mật không nói lý, trong mắt cực kỳ không vui.

Gia giáo nhà họ Đổng có phải có vấn đề hay không?

Vương Dương hít một hơi thật sâu, tức giận chỉ chỉ Đổng Mật Mật, nói không ra lời, suýt nữa thì tức đến ngất đi.

Hít sâu mấy lần, kiên cường nói: "Ta không xin lỗi, tốt, rất tốt, ta đây liền thoả mãn tâm nguyện của ngươi, lão tử lập tức đi gọi điện thoại cho người trong nhà bảo từ hôn, nếu ta cưới ngươi ta chính là vương bát đản."

Đổng Điềm Điềm vội vàng giữ chặt Vương Dương đang xúc động.

Lúc này nhà họ Vương muốn từ hôn, chuyện sẽ ra sao đây.

Nếu trong nhà mà biết là do các nàng gây chuyện huỷ hoại hôn nhân, Đổng Điềm Điềm không dám nghĩ, nàng mơ hồ có dự cảm, điều này sẽ bất lợi với chị em các nàng.

Cho nên dù thế nào cũng phải ngăn lại Vương Dương đang có chút mất kiểm soát.

Vương Dương nhìn thấy Đổng Điềm Điềm càng tức giận hơn, nghĩ tới vừa rồi người này còn xúi giục Đổng Mật Mật trở về thủ đô thì cho hắn đội nón xanh, cần gì phải nể mặt nữa.

Tránh thoát tay của Đổng Điềm Điềm đang lôi kéo, tức giận nói: "Ngươi cũng không tốt lành gì, tránh ra."

Hắn đang nổi nóng, Đổng Điềm Điềm lại dùng hết sức để kéo hắn, bị đẩy ra như vậy, người lập tức ngã trên mặt đất.

Dường như bị ngã không nhẹ, Đổng Điềm Điềm ngồi dưới đất vẻ mặt thống khổ.

Đổng Mật Mật liền giống như con nhím xù lông, ngao một tiếng, lại mắng: "Vương Dương, ngươi giỏi lắm, đánh ta xong còn đánh chị của ta, con bà nó, hôm nay ta không để yên cho ngươi đâu."

Nói xong giống như cây pháo nhỏ vọt qua, muốn đánh người.

Vương Dương mặc dù có vẻ gầy yếu, nhưng tốt xấu gì cũng xuất thân gia đình quân nhân, lúc Đổng Mật Mật duỗi tay xông tới, hắn bắt lấy tay đối phương bẻ ngược đẩy mạnh, đẩy Đổng Mật Mật ngã trên người Đổng Điềm Điềm.

Đè nén tức giận trong lòng, trầm giọng nói: "Ta không muốn đánh con gái, ngươi đừng có mà làm trò hèn hạ."

Nói xong xoay người muốn đi Thôn Uỷ Hội gọi điện thoại, tượng đất còn có ba phần thổ tính, cuộc hôn nhân này nói thế nào cũng phải huỷ.

Em gái Đổng Mật Mật này khả năng trời sinh đã có tính hung hăng, bị nhiều người nhìn như vậy, cảm giác không xuống đài được, nói thế nào cũng phải lấy lại thể diện, đôi mắt nhìn khắp nơi.

Ánh mắt dừng trên một cục đá.

Không chút nghĩ ngợi, đứng dậy nhặt cục đá lên, động tác rất nhanh, Đổng Điềm Điềm muốn ngăn cũng không kịp.

Lý Hướng Bắc ánh mắt tối sầm lại, tiến lên muốn cướp cục đá trong tay Đổng Mật Mật.

Đổng Mật Mật bị cơn giận làm mờ mắt, muốn lấy cục đá đập người, lúc này Vương Dương vẫn đang đi về phía trước cái gì cũng không biết.

Chỉ là cảm thấy sau lưng chợt lạnh.

Lúc xoay người lại, liền nhìn thấy Đồng Mật Mật tay cầm cục đá giơ lên, nhưng lại trượt tay, cục đá bay ngược ra sau, đập trúng ngay vào Lý Hướng Bắc đang tiến lên để ngăn lại.

Cục đá kia có nhiều cạnh sắc, lại bị đóng băng nên nặng trĩu...

Lý Hướng Bắc lại không luyện thiết đầu công.

Thời điểm bị cục đá đập trúng, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Máu lập tức chảy xuống.

Vương Dương cũng là vẻ mặt ngơ ngác, sau đó tức muốn hộc máu đẩy Đổng Mật Mật đang đứng chắn ở giữa ra, đi đến bên cạnh Lý Hướng Bắc hỏi: "Không có việc gì chứ."

Lý Hướng Bắc ôm lấy trán, máu đỏ tươi chảy tràn ra ngoài kẽ tay giống như không cần tiền.

Sân trước nhất thời nổ tung.

Đổng Điềm Điềm lúc này cũng đã không có việc gì, đứng lên chen lại xem có việc gì hay không.

Lý Hướng Bắc chính là cục cưng bảo bối của nhà họ Lý.

Xong rồi, xong thật rồi......

Khuôn mặt Đổng Mật Mật trắng bệch ngơ ngác đứng một chỗ phát ngốc.

Trương Diễm Thu cùng Trương Ái Quốc rúc ở cửa, run bần bật.

Trương Ái Quốc nghĩ, hắn nói không sai mà, nhà chung này đúng là ăn thịt người......

Vương Dương sa sầm mặt, đẩy Đổng Điềm Điềm ra, lôi kéo Lý Hướng Bắc đi sân sau.

Cũng không phải là trông chờ Lý Hướng Vãn làm gì, chủ yếu là mượn xe đạp.

Lúc sân trước đang tranh cãi, nhóm ba người ở sân sau đang tụ tập nhào bột nặn sủi cảo, chuẩn bị ăn mừng trước một chút.

Nghe thấy thanh âm, cũng không đi xem náo nhiệt.

Chắc là Vương Dương cùng vị hôn thê nhỏ nhà mình có mâu thuẫn thôi mà.

Người trẻ tuổi ấy mà, tình yêu luôn biến đổi bất ngờ, náo nhiệt này không có gì hay để xem.

Chờ Vương Dương dẫn theo Lý Hướng Bắc đầy đầu đầy tay đều là máu tiến vào.

Ba người ngây ra như phỗng.

Đây là tình huống như thế nào?

Lý Hướng Bắc đánh nhau luôn luôn dũng mãnh lại bị người đánh?

Vương Dương không kịp nói thêm cái gì, vào nhà liền mở miệng: "Lý trí thức, cho ta mượn xe đạp một chút, ta đưa Hướng Bắc đi bệnh viện."

Lý Hướng Vãn ngơ ngác gật đầu, ánh mắt có chút hoảng loạn, cũng không biết bản thân lấy ra chìa khóa xe như thế nào.

Vương Dương nhận chìa khóa lại lôi kéo Lý Hướng Bắc ra khỏi phòng.

Lâm Ngọc Trúc vội vàng ngăn lại, bó tay nói: "Vương đại ca, ngươi định để hắn chảy máu cả một đường sao?" Đợi người đến được bệnh viện, đừng mất máu mà chết nha.

Thấy bộ dáng mất phương hướng của Vương Dương, Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, tự mình đi đến bệ bếp nắm ít tro bếp, đi đến trước mặt Lý Hướng Bắc, phát hiện mình không cao bằng người ta.

Thật là...

"Ngồi xổm xuống một chút?"

Lý Hướng Bắc lại rất nghe lời, Lâm Ngọc Trúc bộp bộp ấn tro bếp lên miệng vết thương của hắn.

Làm cho đầy mặt Lý Hướng Bắc toàn là tro, có thể là hít phải, lập tức ho khan, miệng vết thương trên trán càng chảy nhiều máu.

Lâm Ngọc Trúc cũng không khách khí, tiếp tục ấn tro.

Chờ máu không tiếp tục chảy mới thả người đi.

Đây là lần đầu tiên Lý Hướng Bắc đi ra khỏi phòng Lý Hướng Vãn vội vàng như vậy.

Mọi người đều ra khỏi phòng.

Lâm Ngọc Trúc đột nhiên nhớ ra, bởi vì Mập Mạp ca cho các nàng hai sọt than đá, nàng cùng Vương Tiểu Mai cũng chia cho Lý Hướng Vãn một chút.

Than đá ít, bọn họ không nỡ dùng, đều là buổi tối đốt một cục than để giữ lửa trong bếp lò.

Lâm Ngọc Trúc hít một hơi, lặng lẽ hỏi Lý Hướng Vãn: "Tro bếp của ngươi có lẫn tro than đá hay không?"

Lý Hướng Vãn lập tức cứng đờ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều đã hiểu hàm nghĩa trong lời nói vừa rồi.

"Sẽ không có vấn đề gì chứ?" Lâm Ngọc Trúc yếu ớt hỏi.

Lý Hướng Vãn......

Cô không biết.

Vương Tiểu Mai????? "Còn ăn sủi cảo không?"