Trong gian nhà chính họ Chu mấy người còn đang nói chuyện sau cánh cửa đóng kín, bên này Chu Nam đã rón rén lẻn ra ngoài.
Theo quan điểm của cô, thà chủ động còn hơn là ngồi chờ chết.
Cô muốn trước tiên đi ra bờ sông nhìn xem có tìm được manh mối nào cho sự trở lại của mình hay không.
Cô hiện tại vẫn không dám tin, làm sao mình lại có thể chết như thế này.
Trên đường đi, Chu Nam gặp rất nhiều cô dì không quen biết, thậm chí còn chào hỏi cô.
Chu Nam không biết nên xưng hô như thể nào, chỉ có thể ngượng ngùng cười với bọn họ, cái này chắc chắn không có vấn đề gì.
Mặc dù bọn họ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, nhưng Chu Nam có thể hiểu được, dù sao sau khi cô xảy ra chuyện lớn như vậy, cô cũng được coi là "người nổi tiếng" trong thôn.
Chu Nam theo trí nhớ của cô đi tới bờ sông, nơi cô được vớt lên ngày hôm nay.
Bên cạnh dòng sông là một vùng đất ngập nước, phía trên là đám cỏ lau. Chu Nam khom người, cuộn người lại, dùng tay cẩn thận đẩy đám lau sậy, lúc này cô mới nhìn thấy được toàn bộ dòng sông.
Nước sông từ trên cao chảy xuống, dòng nước chảy xiết, có lẽ là do mấy ngày trước có trận mưa lớn, mặt đất cực kỳ ẩm ướt, mặt nước thẳng tắp dâng cao.
Chu Nam nhặt một hòn đá lớn gần đó ném xuống sông, hòn đá lập tức bị dòng nước cuốn đi.
Nhìn dòng nước chảy xiết, Chu Nam lập tức từ bỏ ý định xuống nước, nếu như cô bị cuốn trôi như một hòn đá, nói không chừng sẽ chết thật.
Giữa trưa mặt trời là lúc nắng gắt nhất, mọi người đều trong nhà ngủ trưa, Quý Bằng Đào cúi mình dọc theo con đường nhỏ, lặng lẽ đi đến đám cỏ lau.
Vốn dĩ hắn định sáng nay đi câu cá, không nghĩ tới cá còn chưa câu được con nào mà chỉ vớt được một người.
Không còn cách nào khác, chợ đen bên kia còn đang chờ hắn, Quý Bằng Đào chỉ có thể bất chấp cái nắng như thiêu đốt, lặng lẽ ra ngoài khi dân làng đã ăn trưa và đang nghỉ ngơi.
Quý Bằng Đào đi đến bờ sông, lập tức cởi áo và giày, mặc quần cộc nhảy xuống nước.
Quý Bằng Đào hôm nay may mắn, hắn bắt được năm con cá lớn, đúng lúc Quý Bằng Đào đang cảm thấy đắc trí vì kỹ năng câu cá của mình ngày càng tiến bộ thì một hòn đá từ trên trời rơi xuống.
Quý Bằng Đào chỉ có thể vứt bỏ con cá trước mắt để tránh né những hòn đá đang bay, lao vào trong nước.
"Là con rùa rụt cổ nào muốn ám toán lão tử..."
"A~ lưu manh!"
Quý Bằng Đào còn chưa nói xong lập tức liền bị một giọng nữ cao bùng nổ ép xuống.
Quý Bằng Đào lo lắng âm thanh sẽ thu hút dân làng nên chỉ có thể lập tức bơi vào bờ, bịt miệng người phụ nữ để cô nhỏ giọng lại.
Chu Nam sợ hãi trước sự xuất hiện đột ngột của phần tử xấu, cô thậm chí còn không nhìn rõ mặt hắn mà đã bịt mắt lại nên cô liền hét lên.
Không nghĩ tới tên lưu manh này lại có lá gan to thế, dám bịt miệng cô, Chu Nam chỉ có thể chống cự nhưng không hiểu sao cả hai lại rơi xuống nước.
Rơi xuống nước cô liền sợ hãi, ngay lập tức Chu Nam gắt gao bám chặt vào cơ thể tên lưu manh, càng không ngừng vùng vẫy hô to cứu mạng.
Chưa ra trận đã chết, cô sẽ không chết trong vòng một ngày sau khi trùng sinh lại phải không?
Quý Bằng Đào hoàn toàn bị nữ nhân trong ngực khó chịu, chỉ có thể dùng một cái tay ôm eo cô, một cái tay khống chế hai chân cô.
Anh ta giọng nói: "Tôi không phải lưu manh, sáng nay tôi đã cứu cô, cô cũng đừng lấy oán báo ân."
Chu Nam nghe được thanh âm, lúc này mời nhìn về phía khuôn mặt người đàn ông, hóa ra chính là Kỷ Bằng Đào, người này giống hệt chàng thư sinh.
Nếu là người khác, Chu Nam khả năng vẫn còn nghi ngờ, nhưng đối mặt với người có khuôn mặt giống hệt thư sinh này, Chu Nam tự nhiên có hảo cảm với hắn.
Cô vẫn đang nghĩ lý do cho anh ta, chắc chắn anh ta đang tắm sông, cô vô tình xâm nhập vào địa bàn của anh ta, làm phiền đến không gian yên tĩnh của anh ta.
Bởi vậy, ngược lại là cô không đúng.
Chu Nam chớp mắt, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, đầu óc trống rỗng, không biết như thê nào cho phải.
Quý Bằng Đào thấy Chu Nam trong ngực của anh không còn giãy giụa nữa, lúc này mới chậm rãi ôm cô bơi về phía bờ, "Cái cô này, nhìn có cô gầy như vậy mà sức lực không nhỏ."
Chu Nam ngồi tại trên bờ, cuộn mình, nhìn khuôn mặt suýt bị cô cào xước của người đàn ông, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
"Tôi...tôi không có ý đó."
Chu Nam trước kia chưa từng đánh nhau bao giờ, cũng không biết đánh nhau như thế nào, đây là chiêu thức cô học được hôm nay sau khi xem Trần Tú Lan cùng Cao Vân Anh đánh nhau.
Chu Nam không biết là, nhà họ Chu giờ đây đang hỗn loạn vô cùng.
Sau khi vợ chồng Chu Lão Nhị nói chuyện xong, họ quay trở lại phòng thì thấy Chu Nam lại mất tích.
Vợ chồng Chu Lão Nhị vội vàng đi ra ngoài hỏi thăm xung quanh nhưng được dân làng cho biết Chu Nam lại đi ra bờ sông.
Vợ chồng Chu Lão Nhị đều cho rằng Chu Nam muốn tự sát lần nữa nên vội vàng chạy nhanh ra sông, vén đám cỏ lau tìm kiếm.
Khi thấy Chu Nam người ướt sũng ngồi trên bờ, còn Quý Bằng Đào trần nửa thân người chìm trong nước.
Trần Tú Lan hai mắt rưng rưng, ánh mắt hung ác, bước tới vỗ mạnh vào đầu Chu Nam, "Lão nương nuôi ngươi lớn như thế, cũng không phải để ngươi sống chết chỉ vì một người đàn ông."
"Vương Minh Kỳ có cái gì tốt? Trong thôn đàn ông độc thân còn nhiều lắm, lấy dung mạo của ngươi, người đàn ông nào mà chẳng lấy được. Vì cái gì phải treo cổ trên một gốc cây?"
Chu Nam nhìn Trần Tú Lan đang tức giận, đang định giải thích: "Con..." không có tự sát.
Quý Bằng Đào ngắt lời cô: "Chú Chu và dì Chu thật sự phải chăm sóc tốt cho Chu Nam. Chưa đầy sáu giờ mà Cháu đã cứu cô ấy hai lần."
Chu Nam mở to mắt nhìn Quý Bằng Đào, vừa rồi rõ ràng là anh ta kéo cô xuống nước, sao bây giờ lại thành anh ta cứu mạng cô?
Quý Bằng Đào không để ý đến ánh mắt nghi ngoặc của Chu Nam, ngược lại còn làm bộ mặt nghiêm túc nhìn về phía Trần Tú Lan, chứng minh lời hắn nói là sự thật.
Đương nhiên, anh không thể làm bại lộ sự thật là việc mình câu cá vào buổi trưa, cho nên anh chỉ có thể đổ oan cho người phụ nữ này là lại nhảy xuống sông lần nữa.
Dù sao vừa rồi anh cũng đã đưa cô vào bờ, cũng coi như cứu được mạng cô!
Quý Bằng Đào không hề cảm thấy khó chịu chút nào khi bẫy người khác.
Trần Tú Lan nhìn Chu Nam, sắc mặt càng ngày càng khó coi, Chu Nam lúc này cũng đã ý thức được tình cảnh của mình không tốt, chỉ có thể tranh thủ thời gian nói: "Con sai rồi, lần sau ta sẽ không làm như vậy, xin mẹ Tha thứ cho con!"
Chu Nam mở to hai mắt, tội nghiệp nhìn về phía Trần Tú Lan, giống như một con chó con bị người ta vứt bỏ, vừa đáng thương lại vô tội.
Trần Tú Lan dù có cứng lòng đến đâu, cũng phải mềm lòng, chỉ có thể nói một câu gay gắt với vẻ mặt nghiêm nghị: "Nếu có lần sau, xem mẹ không đánh gãy chân ngươi!"
Còn ở trong nước Quý Bằng Đào: "..."
Quả nhiên trên đời người giỏi còn có người giỏi hơn, trên trời còn có trời cao hơn, kỹ năng diễn xuất của người phụ nữ này còn lợi hại hơn cả hắn!
Chu Nam mặc áo khoác của Chu Lão Nhị rồi đi theo vợ chồng Chu Lão Nhị về nhà.
Bà Chu cũng từ trong miệng Trần Tú Lan biết được Chu Nam lại tự sát, lập tức chạy đến phòng Chu Nam, trên tay cầm một bát canh trứng gà.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Chu Nam, trong mắt bà hiện lên một tia đau lòng.
"Cái tênVương Minh Kỳ nhìn tướng mạo đàng hoàng, nhưng thực chất lại là là một tên mặt người dạ thú. Cháu đừng vì hắn mà đau lòng, không đáng đâu."
Đây là lần đầu tiên Chu Nam nhìn thấy khuôn mặt của bà cụ, cô vẫn có chút sợ hãi.
Bà cụ thân hình gầy gò, già nua, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tựa như chiếc lá sắp rụng, chỉ có đôi mắt coi như có thần.
Ngũ quan khuôn mặt sắc sảo và biểu cảm nghiêm túc mọi người chỉ cần nhìn là liền biết bà là một người không dễ chọc vào.
Tuy nhiên, khi Chu Nam được bà cụ đặc biệt chuẩn bị cho món canh trứng, thì đã nhỏ giọng nói với bà: "Bà yên tâm, cháu đã không thích anh ta nữa."
Nhận được cam đoan của Chu Nam, bà thở phào nhẹ nhõm, nếu Chu Nam tiếp tục u mê không tỉnh một lòng muốn chết thì mới gọi là khó giải quyết.
Bà Chu xoa đầu Chu Nam, tiếp tục nói: "Hôm nay Quý Tiểu tử cứu cháu một mạng, còn hai lần cứu cháu từ trong nước, hai cháu chỉ có thể ở cùng nhau."
Chu Nam nghe được Quý Tiểu Tử trong miệng lão thái thái, đoán được chính là Quý Bằng Đào.
Vốn là sáng nay Chu Nam cho rằng Quý Bằng Đào cùng chàng thư sinh có dáng dấp giống nhau, còn cứu cô một mạng, khẳng định là người tốt.
Nhưng một giờ trước Chu Nam đã thay đổi suy nghĩ, Quý Bằng Đào thế mà lại trắng trợn hãm hại cô.
Anh ta đơn giản là một kẻ hèn hạ, khó ưa, uổng công hắn có khuôn mặt như vậy.
Thấy Chu Nam cúi đầu không nói gì, bà chu biết cô không cam lòng, chỉ có thể thuyết phục cô: "Quý Tiểu tử tuy rằng nghèo, nhưng cháu cũng đừng sợ, người nhà sẽ mua cho cháu một công việc, sẽ không để cho cháu đói bụng.
"Cháu cùng Quý Bằng Đào ôm nhau, có nhiều người nhìn như vậy, nếu không kết hôn, khó có thể kết thúc."
Bà Chu cảm thấy đau lòng với cháu gái nhỏ của mình, nhưng thói quen lâu năm khiến giọng điệu của bà cứng rắn.
Chu Nam cúi đầu, trầm mặc không nói gì.
Chẳng lẽ vì việc hôm nay mà phải ủy thân mình gả cho Quý Bằng Đào sao?
Sắc trời dần tối, mọi người Chu gia đều đang trong phòng nghỉ ngơi, nhưng Trần Tú Lan trên giường vẫn trằn trọc mãi, không buồn ngủ.
"Ông nói Quý Tiểu tử nghèo như vậy, Nam Nam gả cho hắn có được không?"
Chu Lão Nhị nghiêng người, vỗ tay Trần Tú Lan, an ủi nói: "Yên tâm đi, ta không có ý định để Nam Nam gả ra ngoài."
"Ý ông là gì?"
"Ta dự định để Quý Tiểu tử tới ở rể, đến lúc đó, hắn ở dưới mí mắt chúng ta, cũng sẽ không sợ Nam Nam bị ức hiếp."
"Ở rể? Hắn ta có thể đồng ý không? Thanh danh này nghe không tốt."
"Hắn dám có ý kiến, Nam Nam của chúng ta xinh đẹp như vậy, để hắn ở rể chính là tiện nghi cho hắn."
Trần Tú Lan cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng, Quý Bằng Đào hiện còn ở trong căn nhà gỗ tồi tàn, trong nhà không có người thân, đây chẳng phải là ứng cử viên tốt làm con rể sao?
Thấy Trần Tú Lan cũng đang suy nghĩ, Chu Lão Nhị trực tiếp ngồi dậy, con ngươi đảo một vòng, cười gian nói: "Mà bà nhìn đấy, Đại Phòng có ba người con, nhà chúng ta lại chỉ có một cô con gái duy nhất là Nam Nam. Chúng ta lại coi Chu Nam như con trai. Như thế này mới không thiệt thòi."
Trần Tú Lan lập tức bị Chu Lão Nhị thuyết phục, đúng như Chu Lão Nhi nói, đại phòng có ba người con, mà nhà mình lại chỉ có một mình Chu Nam.
Đồng thời, bà còn phải để bà Chu chuẩn bị một ít lễ vật đính hôn cho Chu Nam, đến lúc đó chờ Quý Bằng Đào vào cửa, kia chẳng phải mọi thứ đều sẽ là của mình sao?
Bà trước kia cảm thấy Chu Nam lớn lên thật xinh đẹp, nhất định sẽ tìm được một chàng rể vàng. Nhưng làm sao con rể giàu có có thể lúc nào cũng ở bên cạnh bà, bây giờ xem ra có người ở rể cũng không tệ!
Nghĩ lại thoáng một chút, Trần Tú Lan cảm thấy mình có thể được con gái và con rể chăm sóc khi về già!