Lúc đang ăn, liền nghe được một người nói: “Không phải nói là trở về một mình hay sao, sao còn đem theo cả bọn trẻ tới nữa vậy?” Bà ta vừa nói như vậy, mọi người vốn dĩ còn đang nói chuyện rôm rả toàn bộ đều dừng hết lại, nhìn về phía cô.
Cố Thuấn Hoa sau khi uống một ngụm tinh chất nước sữa mạch nha, cũng ngẩng đầu lên nhìn, người nói chuyện là là Kiều Tú Nhã.
Con trai của Kiều Tú Nhã tên là Tô Kiến Bình, lớn hơn Cố Thuấn Hoa ba tuổi, cùng lớn lên trưởng thành với Cố Thuấn Hoa. Ở trong khu phức hợp lớn có mười mấy gia đình, cuộc sống mỗi ngày đa phần đều trải qua vô cùng khó khăn, duy chỉ có gia đình Kiều Tú Nhã trải qua rất tốt, người đàn ông của bà ta là tài xế, bản thân bà ta cũng đi làm nhân viên bán hàng ở hợp tác xã, tài vế và nhân viên bán hàng ở hợp tác xã đều là một trong tám thành viên lớn, những công việc tốt làm vẻ mang thể diện, người bình thường đều phải nịnh bợ tâng bốc.
Người giống như Kiều Tú Nhã ở trong khu phức hợp lớn được xem là người thuộc tầng lớp thượng đẳng, có mặt mũi.
Nhìn thấy Kiều Tú Nhã, Cố Thuấn Hoa liền nghĩ ra rồi, ở trong cuốn sách đó, Kiều Tú Nhã còn giúp bản thân giới thiệu người yêu nữa, là lãnh đạo cấp trên của bà ta, giám đốc sở lương thực phụ của quận, hơn ba mươi tuổi, gương mặt đầy sẹo rỗ, trước đấy đã từng có ba người vợ, cả ngày chỉ biết đánh nhau, bị người ta đánh cho chạy biến.
Cố Thuấn Hoa nghe thấy Kiều Tú Nhã nói như vậy, liền bật cười nói: “Con cái đương nhiên phải theo mẹ chúng rồi, làm gì có đạo lý nào mà mặc kệ con cái không quản chứ!”
Kiều Tú Ngã nghe được lời này, khóe môi nhếch lên, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy thì cháu cũng đừng nghĩ tới việc đăng ký hộ khẩu ở thủ đô nữa.”
Kiều Tú Nhã giải quyết dứt khoát, mọi người đều nghi ngờ ánh mắt nghi ngờ hướng về phía Cố Thuấn Hoa, Trần Thúy Nguyệt cũng bắt đầu thấp thỏm không yên, tay xoa xoa lên tạp dề: “Đúng đó, mang theo con cái thì làm sao mà đăng ký hộ khẩu ở thủ đô được chứ!”
Kiều Tú Nhã thấy vậy, lại càng cậy mình hơn tuổi mà lên mặt: “Vốn dĩ bác đã bàn bạc xong với mẹ cháu rồi, cháu với mới ly hôn, chúng ta ngay lập tức tìm một người đàn ông tốt, giám đốc sở lương thực phụ của quận, cháu tìm được một người tốt như vậy, sau này muốn cái gì liền có cái đó, một con mồi béo bở đấy! Cháu bây giờ thì hay rồi, đem theo hai đứa con, không đăng ký được hộ khẩu thì thôi không nói đến, còn có thể gả cho ai được nữa chứ?”
Cố Thuấn Hoa cười một cái, thản nhiên nói: “Dì Kiều, một quan chức lớn tốt như vậy, cháu sợ là không được, cháu đã từng ly hôn rồi, còn có hai đứa trẻ, nào có xứng tìm người tốt như vậy chứ, cháu thấy là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hay là dì thử giới thiệu cho Ánh Hồng xem sao đi.”
Ánh Hồng mà cô nói đến tên là Tô Ánh Hồng, là con gái của Kiều Tú Nhã, nhỏ hơn Cố Thuấn Hoa hai tuổi.
Kiều Tú Nhã vừa nghe thấy vậy, liền không còn thấy thoải mái nữa rồi, trong đầu nghĩ con bé này nói chuyện cái kiểu gì vậy, có chút dáng vẻ nào của hậu bối không chứ, về nông thôn vài năm, ở bên ngoài học được thói không có phép tắc rồi?
Bà ta đang muốn nổi giận, liền nghe thấy được ở bên ngoài có tiếng bước chân, sau khi cửa mở ra, cỗ khí lạnh từ bên ngoài thổi vào, một thanh âm cười đùa nói: “Hôm nay thật là náo nhiệt quá đi, có ai đến vậy --”
Cô ta dễ dàng nhìn thấy được Cố Thuấn Hoa, nhất thời ngậm miệng lại.
Cố Thuấn Hoa nghe thấy giọng nói này, thong thả ung dung bón nước tinh chất sữa mạch nha vào trong miệng Đa Đa, lại giúp cô bé lau lau khóe miệng, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Người đến, chính là Trần Lộ.
Trên thực tế lúc còn nhỏ, quan hệ của Cố Thuấn Hoa cùng với Trần Lộ không được tự nhiên.
Nhà bà ngoại của Cố Thuấn Hoa năm đó sinh được hai đứa con gái một đứa con trai, con gái cả gả cho công nhân dệt vải ở xưởng dệt len vùng ngoại thành phía Bắc, cách rất xa, con gái thứ chính là Trần Thuý Nguyệt mẹ của Cố Thuấn Hoa, đứa con trai nhỏ nhất là cậu của Cố Thuấn Hoa, cũng chính là ba của Trần Lộ, tên là Trần Diệu Đường.