Dù sao cô cùng Nhâm Cạnh Niên cũng đã có con, Nhâm Cạnh Niên muốn ly hôn là có lý do, bây giờ Trần Lộ và Nhâm Cạnh Niên cấu kết với nhau, Nhâm Cạnh Niên sẽ dùng cách này biến giả thành thật, ly hôn với cô, như vậy hai người đó sẽ có một tình yêu tốt đẹp?
Cố Thuấn Hoa ngược lại hít một hơi lạnh, trong lòng căm hận, tôi sẽ không để cho các người nguyện ý!
Môt lúc sau, cô nhớ tới những hành động trước đây của mình, cô mơ hồ nhận ra, thật giống như từ lúc Trần Lộ xuất hiện, cô ta cũng có một vài biểu hiện bất thường.
Vốn dĩ là cô cũng có ý muốn trở về thành phố, nhưng là không tới mức không tiếc bất cứ giá nào.
Kết quả là khi Trần Lộ vừa xuất hiện, trong đầu cô cũng chỉ có ý định trở về thành phố, thật giống như vì điều này, chuyện gì cũng sẽ làm.
Cô suy nghĩ như vậy một chút, lúc sau bắt đầu sợ.
Cuộc sống của cô trong tiểu thuyết này, mà Trần Lộ là vai chính, nhưng vai chính vừa xuất hiện, cô liền có thể bị ảnh hưởng, cuối cùng càng bước càng sai, sai tới mức trong cuốn tiểu thuyết này, kết cục lại vào tù?
Cô lần nữa hít sâu một cái, trong đầu nghĩ, may mà mình may mắn tỉnh lại, ý thức được, tất cả những thứ này đều có vấn đề, trở về thành phố đương nhiên là được, nhưng không thể đưa con gái trở về thành phố, cô có chết cũng không chịu, tình nguyện ở lại sa mạc chết già cũng không thể vứt bỏ con gái!
*********************************
Nếu như lúc đầu, Cố Thuấn Hoa ý thức được tất cả điều này, liền bị sốc và tức giận, vậy thì trong mười mấy tiếng ngồi tù, cô cũng đã suy nghĩ rõ ràng những chuyện này, cả người cũng đã bình tĩnh lại.
Ngũ Nguyên thuộc Quân đoàn Ba Ngạn, mà ga xe lửa Ngũ Nguyên chỉ là một ga nhỏ, hạng ba, thời gian dừng lại cũng chỉ có một phút, Cố Thuấn Hoa trong một phút đó, vội vàng xuống xe, ra khỏi nhà ga.
Lúc này, màn đêm nhạt dần, sương mù mờ ảo, cô choàng lại khăn lần nữa, kéo quần áo bông che kín người, xách theo hành lý, hòa cùng dòng người ở nhà ga đi ra ngoài
Đừng nhìn nhà ga nhỏ như vậy, nhưng lưu lượng hành khách chưa bao giờ giảm đi trong vòng hai năm trở lại đây, từ vùng hoang vu hẻo lánh đến thủ đô náo nhiệt, đây là nhóm thanh niên tri thức.
Mà gian phòng chỗ mỏ than cô ở lại cách huyện Ngũ Nguyên hơn một trăm dặm, cô phải tìm cách lên chiếc xe tải và máy kéo của công ty sửa máy đến chở củ cải đường.
Năm nay việc thu hoạch củ cải đường ở Quân đoàn rất tốt, gần đây mọi người tranh giành chuyển củ cải đường ở nhà ga xe lửa của huyện Ngũ Nguyên.
Sau khi ra khỏi nhà ga xe lửa, liền thấy một bếp than trước ngôi nhà gỗ dột nát trong hẻm ven đường, trên đó đặt một cái nồi và đang bốc khói nghi ngút.
Cố Thuấn Hoa ngửi thấy mùi thơm của bánh bao.
Cô do dự một chút, lấy phiếu lương thực cùng với số tiền còn lại, mua hai cái bánh báo.
Bánh bao nóng trong miệng, nhưng lại rất thơm.
Cô ăn ngấu nghiến, ăn xong liền lấy lại sức, xách hành lý đi tìm xe, xe của công ty sửa máy luôn khởi hành trước khi trời sáng, lúc này, thì sẽ có một chuyến đầu đi qua.
Cũng là cô may mắn, rất nhanh chờ được mấy chiếc, cũng không nhận ra tài xế, chỉ là người ta nhìn thấy quần áo của cô, cũng không nói gì, vẫy tay chào một cái.
Đã từng là người của Quân đoàn Xây dựng, theo sự quản lý của bộ đội, chiếc áo khoác trên người cô là do Quân đoàn cũ phát, khi cô đến thủ đô, người khác cũng chỉ xem đó là đất, nhưng là đi đến khu Ba Ngạn, thì người trong Quân đoàn nhìn một cái là biết người mình.
Quân đoàn bị giải thể, nhưng tất cả mọi người vẫn còn ở đó.
Đoàn người và anh tài xế rất tốt, thấy cô là nữ đồng chí, gương mặt lại tiều tụy, liền nhường vị trí phía bên ghế lái cho cô, còn mình thì ngồi ở phía sau.
Cô rất cảm kích, nhưng không từ chối, cả đêm bôn ba, đi rồi trở lại, cô thật quá mệt mỏi.
Xe đi qua đường đất, Cố Thuấn Hoa quay đầu, nhìn xuyên qua kính nhìn ra ngoài cửa sổ.
Núi cao sừng sững, hoang vắng, gió bắt rít gào cuốn lên cát vàng, đất cát đập vào cửa, che đi bầu trời ảm đạm.
Trong cơn gió rít gào, cô đang nghĩ về tương lai của mình, về tương lai của các con.