Thập Niên 70 Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn

Chương 11: 11




Không phải cô không nhìn nổi người tốt, chỉ là đều làm học trò của thầy Ninh Du, vị này lại còn có thể tự do đến bệnh viện tìm cô? Ngay cả Hổ Tử nhà thím Tần cũng bị kéo đi điều tra.Tạ Thiện Văn cười khổ: "Chị dâu, mấy ngày nay trong nhà tôi có việc một mực không có đi trong nội viện, là.

.

.


Tóm lại, có lỗi với mọi người."Kiều Trà Trà mau chóng lắc đầu, có một số việc tạm thời bỏ ở một bên trước mắt không suy nghĩ, cô vội hỏi: "Ninh Du anh ấy bây giờ ở đâu anh biết không? Mấy ngày nay tôi cũng mơ mơ hồ hồ, rốt cuộc là vì chuyện gì? Những người kia đều đến hỏi tôi tư liệu, còn có thư từ, nhà chúng tôi thật sự không có những thứ này."Tạ Thiện Văn sắc mặt nghiêm túc, vừa định mở miệng, lại nhìn cô một cái, giống như là cố kỵ cái gì đó."Tôi không sao." Kiều Trà Trà lập tức nói,"Vậy là tốt rồi." Tạ Thiện Văn thở phào, có chút khó nhọc nói: "Chị dâu, chị tuyệt đối đừng kích động, cái khác là tôi hiện tại cũng chưa hiểu rõ, nhưng Ninh Du anh ấy, anh ấy đoán chừng sẽ phải bị chuyển xuống."Tay Kiều Trà Trà dừng lại, kết quả này là cô đã dự tính được.

Hai chữ "chuyển xuống" nghe nhẹ nhàng, nhưng cô tới cái thời đại này sinh sống ba bốn năm, sớm đã không còn ngây thơ giống đời trước.Chuyển xuống đến đâu đây? Nông trường hoặc nông thôn.

Nhớ đời trước, lúc áp lực như núi, cô còn muốn đi nông thôn sống, nông thôn đối với rất nhiều người mà nói là giải tỏa áp lực.

Nhưng nông thôn ở niên đại này, vật tư khan hiếm mà lực lượng lao động lại lớn, phần tử ngoại lai như anh tuyệt đối có thể bị mệt mỏi mất nửa cái mạng."Chỗ kia ở đâu?" Kiều Trà Trà hỏi.Tạ Thiện Văn: "Bởi vì chỗ anh Ninh không có tra ra cái gì, may mắn được mấy vị lãnh đạo chạy vạy tương trợ, cho nên anh Ninh ước chừng sẽ bị phân phối đến Miên Sơn."Miên Sơn, đó chính là nông thôn, nghe quen tai.Kiều Trà Trà tỉ mỉ nghĩ lại, trừng to mắt, cô đã nghe Ninh Du từng nói qua nơi này.Tạ Thiện Văn vẫn còn tiếp tục nói: "Nơi này không tính gian khổ, có núi có nước, chỉ là cách thủ đô hơi xa chút."Kiều Trà Trà lại nghĩ, vậy mới tốt, cách xa xa, trước khi cuộc vận động này kết thúc cũng đừng nhớ tới anh."Ai, hôm qua anh Ninh đã bị đưa đi, cụ thể cái thôn nào tôi còn chưa hỏi thăm ra được, chị dâu, tôi lại đi hỏi một chút."Kiều Trà Trà gật gật đầu, sắc mặt không đổi, phảng phất như đang nghĩ chuyện gì đó.Phòng bệnh nhất thời yên tĩnh lại, mẹ Kiều đi làm thủ tục xuất viện còn chưa có trở lại.Tạ Thiện Văn không nhiều lời cái gì, cuối cùng hỏi một vấn đề cũng là sau này Kiều Trà Trà định như thế nào?Anh ta nói: "Kỳ thật chị dâu nếu như muốn.


.

."Kiều Trà Trà lập tức đánh gãy: "Tôi biết anh muốn nói cái gì, nhưng mà tôi không muốn."Cô biết mình không chịu khổ nổi, có khi thích đầu cơ trục lợi, còn hay ăn lười làm.

Nhưng Ninh Du xảy ra chuyện, cô lại không thể cùng anh phân rõ quan hệ.Tạ Thiện Văn: "Là giả.""Giả lâu thì sẽ trở thành sự thật." Kiều Trà Trà kiên định nói.

Trong cuộc vận động này, có bao nhiêu cặp vợ chồng đều là như thế.Chủ ý đi theo Ninh Du chuyển xuống cũng không phải là Kiều Trà Trà vỗ đầu một cái liền quyết định, cô đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ.Không nói những chuyện trước đó cô đã cân nhắc, giữa vợ chồng bọn họ còn có mấy năm tình cảm nữa.Kiều Trà Trà rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ.Còn nữa, ở lại thủ đô, đứa bé trong bụng của cô có thể bị ép bỏ nữa, sau khi sinh ra làm sao nuôi nó đây? Huống hồ ở tại nhà họ Kiều, Kiều Trà Trà cẩu thả không dám sử dụng không gian lung tung, cái này không thể nghi ngờ là gây cho thêm độ khó cho cuộc sống của cô, cho nên cô phải đi theo Ninh Du..