Thập Niên 70 Sau Khi Trọng Sinh Hoa Khôi Cầu Sinh Nơi Biển Đảo

Chương 35



Cố Á cùng Tôn Tú Lan đều sợ hãi tột cùng, cuối cùng Cố Trường Kiện đi lên ngăn lại Trần Đại Trụ, rồi ông ta nhờ đến hàng xóm đi báo nguy. Đồn công an ở gần đó liền nhanh chóng có đồng chí công an chạy tới. Đồng chí công an đem tất cả mọi người kéo tới đồn công an, sau khi thẩm vấn một phen, Trần Đại Trụ đã bị giam giữ. Chuyện này đến đây mới miễn cưỡng coi như được bình ổn xuống!

Tôn Tú Lan sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bà ta đi ra từ đồn công an, tay liền lôi kéo tay áo Cố Trường Kiện khóc lóc inh ỏi. Ai biết được, Cố Trường Kiện lại đẩy bà ta ra, sắc mặt xanh mét nói : “Có chuyện gì chờ tôi tan tầm trở về lại nói!”

Ông ta vội vàng đi đến xưởng làm thuốc, trong lòng chỉ lo nghĩ, không biết sự tình trong nhà có bị truyền tới trong xưởng, làm ảnh hưởng đến việc ông ta lên chức hay không. Nhưng khi ông ta đến được nơi làm việc, lại trực tiếp bị xưởng trưởng gọi lên văn phòng.

Xưởng trưởng đã lớn tuổi, sắp nghỉ hưu, hiện giờ đang tìm người thay thế. Cố Trường Kiện vào đến văn phòng liền nhanh chóng cười làm lành : “Xưởng trưởng, sự tình nhà tôi, thật sự là……”

Ai biết lão xưởng trưởng xua xua tay, đem một phần tư liệu ném tới trên bàn, hỏi Cố Trường Kiện: “Sự tình nhà anh tôi không quản được, nhưng Cố Trường Kiện, anh giải thích một chút cho tôi, đây là con mẹ nó sao lại thế này!”

Cố Trường Kiện sốt ruột đem phần tư liệu kia cầm tới nhìn, ông ta vừa nhìn thấy, nháy mắt mặt xám như tro tàn!

Rõ ràng ông ta đã đem việc ăn tiền hoa hồng buôn lậu thuốc làm rất bí ẩn, đến tột cùng là ai đã cử báo ông ta?

“Xưởng trưởng, tôi……”



“Cố Trường Kiện, chuyện này là sai lầm trọng đại! Tôi sẽ cùng trong xưởng bàn bạc xem việc này nên xử lý như thế nào. Hiện tại anh về nhà trước đi, có kết quả tôi sẽ thông báo cho anh biết!”

Cố Trường Kiện nhìn vào hai mắt của lão xưởng trưởng đang ẩn nhẫn tức giận, thân hình ông ta lung lay hai cái, thiếu chút nữa không thở được.

Ông ta biết, ông ta đã không có cách nào thăng chức lên làm phó xưởng trưởng nữa, thậm chí công tác còn bị mất!

Mà toàn bộ thành phố này, mặc dù lớn như vậy, nhưng nếu chuyện này bị tuồn ra ngoài, vậy thì đời này ông ta còn có thể làm gì?

Cuộc đời này của ông ta chính là đã bị huỷ hoại!

Cố Trường Kiện thất tha thất thểu về đến nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy Tôn Tú Lan đang khóc như hoa lê dính mưa : “Trường Kiện, anh nghe em giải thích…”

Cố Trường Kiện liền quăng ra một cái tát vào mặt Tôn Tú Lan: “Giải thích? Cô còn có gì để giải thích? Lúc trước tôi vì cô, mới cãi nhau một trận với Dương San. Cô ấy dưới sự tức giận liền đi Hải Nam, ngoài ý muốn xảy ra chuyện. Không bao lâu sau, tôi căng da đầu, không màng đến ánh mắt của người khác, mang cô vào trong thành phố. Nhưng cô là cái loại hạ tiện, lả lơi ong bướm, còn mang tiền của tôi đưa cho cái thằng Trần Đại Trụ kia. Còn nửa năm, mấy tháng liền trở về bồi hắn ngủ…… Tôi phi! Cô là cái loại dơ bẩn!”