Lâm Thiển Thu cũng không khách sáo với anh mà chỉ nhìn xem anh có đang nói chuyện khách sáo không, dù sao thì cô cũng là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, hai người đã không gặp nhau cả một năm, vậy mà anh lại nhường cho cô căn phòng này rồi ra bên ngoài sao?Hạ Phong nói ra ngoài là ra ngoài, anh nhẹ nhàng nhấc chiếc ghế bập bênh đi ra ngoài sân, phòng của Hà Kim Hoa đã sớm tắt đèn ngủ, Hạ Lệ Phương cũng ở trong phòng dỗ con, trong phòng còn có thùng nhỏ cho nên cũng không cần thiết phải ra ngoài cho nên cũng không có ai phát hiện Hạ Phong không ở trong phòng ôm vợ đi ngủ mà cầm lấy quạt hương bồ của mình ra sân đuổi muỗi.
Lâm Thiển Thu nhìn qua cửa sổ nửa mở nửa khép thấy Hạ Phong đang từ từ nhắm hai mắt, chiếc quạt trong tay cũng đung đưa từng đợt thì mím môi cười một tiếng trở lại trong màn, cô nằm ở trên chiếu nghe ếch kêu ve gọi, chỉ một lát sau thì đã ngủ say.
Hạ Phong cũng không cảm thấy không quen, anh cũng là không sợ muỗi, trong lúc huấn luyện dã chiến anh đã gặp rất nhiều muỗi rắn kiến vào ban đêm, ngày nào anh cũng phải nằm bất động trong rừng vài tiếng cho nên đã sớm thành thói quen.
Anh lo lắng trong phòng không có quạt, sợ Lâm Thiển Thu ngủ không quen cho nên lại nhẹ tay nhẹ chân đi vào, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Hạ Phong lập tức nhìn thấy trên trán cô đã có chút mồ hôi, thỉnh thoảng cũng nhăn mày lại.
Anh nghĩ nghĩ rồi đi bên ngoài tắm nước lạnh, xác định trên người không có mùi mồ hôi thì mới đi vào phòng lần nữa, sau đó anh vén màn ngồi ở bên giường chầm chậm cho quạt nhẹ cho Lâm Thiển Thu, theo gió mát thổi đến, đôi lông mày của Lâm Thiển Thu từ từ thả lỏng ra.
Nhưng chưa đến một lúc thì cô đã xoay người đối mặt với Hạ Phong bên này, có lẽ là do cảm thấy chỗ này của anh mát mẻ hơn cho nên cánh tay cũng đáp lên trên đùi của Hạ Phong.
Hạ Phong dừng tay lại, chớp mắt hai cái rồi cúi đầu nhìn thoáng qua, hô hấp cũng dừng lại, sau đó chiếc quạt trên tay lại tiếp tục đung đưa, Lâm Thiển Thu cũng ngủ ngon lành trong tư thế này.
Buổi sáng Lâm Thiển Thu bị một loạt tiếng gà gáy đánh thức, nhà hàng xóm bên cạnh nhà Hạ Kiến Quốc có nuôi gà, ngày nào cũng sẽ kêu vào lúc bình minh ló rạng, hai người họ cũng có thói quen dậy sớm, sau khi nấu nồi cháo thì làm chút bánh rồi đi làm.
Trong nhà bọn họ có vài mẫu đất, đa số đồ họ làm ra đều để lại sử dụng, còn một số ít thì bán ra ngoài, hiện tại cũng không cần nuôi các con nữa, hơn nữa thỉnh thoảng họ còn muối chút đồ chua cho Hạ Lệ Phương cùng Hạ Phong.
Hạ Lệ Phương cũng rời đi từ sớm, lúc thức dậy rửa mặt phát hiện phòng của em trai vẫn yên tĩnh thì nhướn mày, nhìn thêm một chút liền phát hiện sắc mặt em trai có chút buồn ngủ đi từ trong ra, anh rút khăn mặt treo ở cửa cùng bàn chải ca nước đánh răng đến đây rửa mặt.
Thiếu chút nữa là Hạ Lệ Phương bị nước miếng làm sặc, tuy rằng trong lòng đã sớm đoán được nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ làm lụng vất vả vào ban đêm của em trai thì vẫn không quá sảng khoái, chỉ coi như mình không phát hiện, sau khi rửa xong thì đi vào phòng đánh thức các con.
.