Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 108: Âm thanh phát tài



Gần chín giờ trong thôn bắt đầu vang lên pháo, cha Triệu mẹ Triệu nhìn xem đồng hồ treo tường rồi nói: “Nhà ai mà đốt pháo sớm vậy, vội vàng cái gì!”

Qua chín giờ, đến mười giờ, trong thôn dày đặc tiếng pháo, nhưng mà mỗi lần nổ cũng không dài, bây giờ không còn pháo nối nghìn hay pháo nối trăm nghìn nữa, dù có cũng không mua nổi, pháo nối vài trăm cũng tạm được rồi.

Diệp Sở Sở và Triệu Văn Thao đang ngủ, nhưng đã bị tiếng pháo đánh thức.

“Có phải tới giờ rồi không?” Nói xong, Diệp Sở Sở vội vàng nhìn đồng hồ.

Triệu Văn Thao nói: “Không sao đâu, chừng nào đến thì anh hai sẽ kêu anh, em ngủ tiếp đi.”

“Đã mười giờ rưỡi rồi!” Diệp Sở Sở nhìn đồng hồ treo tường lớn do nhà mẹ đẻ tặng làm của hồi môn trên tường, nó đã điểm mười giờ rưỡi.

“Vậy hả, nhanh thế.” Triệu Văn Thao lầm bầm nói nhưng vẫn chẳng muốn dậy, ổ chăn ấm áp quá mà.

Bên ngoài, Thiết Đản hô: “Chú sáu, cha con bảo chú dậy, đốt pháo rồi!”

Triệu Văn Thao nói: "Bây giờ mới mười giờ rưỡi mà, không phải mười một giờ rưỡi mới thả sao, còn tới một tiếng đồng hồ lận mà, gấp gáp cái gì." Tuy rằng nói thì nói như vậy, nhưng mà vẫn thức dậy.

Diệp Sở Sở nhắc nhở một câu: "Mang theo mũ."

Triệu Văn Thao đi ra, đáp: “Anh biết rồi, em cứ nằm đi, anh ra ngoài xem.”

Diệp Sở Sở nghe tiếng pháo vang lên liên tiếp phía ngoài cũng không nằm được nữa, lấy quần áo mới do Chu Mẫn mua trong tủ ra, cũng lấy quần áo mới dành cho đàn ông, để ở một bên, chờ lát nữa sẽ mặc.

Người lớn và con nít không giống nhau, người lớn lát nữa còn phải làm việc, bây giờ mặc quần áo mới sẽ bị dơ.

Diệp Sở Sở lấy hạt dưa lớn đã rang, đậu phộng, kẹo bỏ vào một khay trà lớn, đặt ở bên cạnh giường, lại cầm mấy quả lê đông lạnh, quả hồng đông lạnh rồi dùng nước lạnh ngâm, ngoại trừ những thứ này thì Triệu Văn Thao còn mua mứt táo, Diệp Sở Sở tìm đĩa đặt vào, sau đó để ở một bên. Làm xong những thứ này, cô mở hộp tiền ra, bắt đầu tìm tiền lẻ, lát nữa sẽ cho bọn nhỏ tiền mừng tuổi.

Nhà anh hai ba đứa, nhà anh ba hai đứa, nhà anh tư hai đứa, tổng là bảy đứa, cũng không phải là con số nhỏ.

Bên này, Triệu Văn Thao bị gọi vào trong phòng anh hai, chị hai có thể là một người rất sĩ diện, trong phòng dọn dẹp gọn gàng, bức tường ngay đầu giường lò dán tranh tết cậu bé mập mạp, cuối giường dán tranh tết Thần Tài, hai bức tranh tết đều rất lớn, màu sắc cũng rất tươi đẹp, tăng thêm một chút màu sáng cho căn nhà đơn sơ.

Bên cạnh giường là ngăn tủ đang bày khay trà và cây nụ tầm xuân, bên trong khay trà là hạt dưa, đậu phộng, kẹo, lê đông lạnh, quả hồng đông lạnh, mấy loại này béo miệng Tiểu Linh rồi.

“Chú út, ăn đi, mọi người gói sủi cảo xong rồi hả?” Chị hai đang lấy quần áo mới mà lát nữa chị ta và anh hai sẽ mặc.

“Bao xong lâu rồi, bọn em đã ngủ được một giấc rồi.” Triệu Văn Thao cầm hạt dưa gõ, bảo: “Còn tới một tiếng lận mà, sao mọi người vội thế?”

“Đốt pháo sớm chút để ăn sủi cảo ngon!”

“Mọi người đã đói bụng!”

“Chú út, lát nữa chú sẽ cho bọn con tiền mừng tuổi đúng không?”

Ba đứa bé kêu la, khi nhắc tới tiền mừng tuổi thì mắt cả đám đều sáng rực lên.

Triệu Văn Thao cười hì hì, “răn dạy” trên đầu mỗi đứa bọn chúng một cái: "Cho bọn con tiền mừng tuổi thì bọn con cũng không xài được!”

Thiết Đản hỏi: “Vì sao?"

Triệu Văn Thao cười nói: “Có năm nào mà tiền mừng tuổi không bị mẹ con lấy đâu?”

Chị hai tiếp lời nói: “Mấy đứa con nít này, đòi tiền làm gì, làm mất thì tiếc lắm!”

Triệu Văn Thao trêu chị hai: “Chị hai, nhà chị có nhiều con nít nhất, tiền mừng tuổi này không phải số lượng nhỏ à nha.".

Chị hai cười nói: "Vậy em cũng sinh mấy đứa đi."

Triệu Văn Thao đáp: “Chắc chắn phải sinh mấy đứa rồi, đến lúc đó phải kiếm tiền về!”

Chị hai cười mắng: “Em đó, ngay cả tiền mừng tuổi mà cũng buôn bán được.”

Đang cười nói, đúng lúc này anh hai đi vào, thấy Văn Thao là oán giận nói: “Em sáu, sao bây giờ em còn ngồi đây nói chuyện!”

Triệu Văn Thao thuận miệng nói: "Còn tới một tiếng nữa mà, vội vàng cái gì, vẫn kịp!”

“Còn kịp gì nữa, đã mười một giờ rồi!”, anh hai đi đến giường lò và bảo: “Hôm nay lạnh quá!”

Sau đó là anh tư đi tới nói: “Em nghe có vẻ đã đốt gần xong rồi, chúng ta cũng chuẩn bị đi."

Triệu Văn Thao nói: "Hai anh bận rộn nửa tiếng đồng hồ để làm gì thế?"

Anh ba trừng mắt liếc hắn một cái: "Cái con người này, có làm cũng không nhìn thấy!"

Triệu Văn Thao cũng không so đo với anh ta, nói: "Trước mười hai giờ đốt xong pháo là được rồi còn gì."

Anh hai nói: "Được rồi, bây giờ đã mười một giờ, nên đốt rồi, mấy đứa mặc đồ dày thêm đi."

Anh ba nói: “Sáu, pháo đâu em?”

“Đã chuẩn bị xong rồi.” Triệu Văn Thao đeo găng tay bông, kêu mấy đứa cháu trai đi lấy pháo.

Chị hai nói: “Bây giờ nấu nước nữa nhỉ?”

Anh hai nói: "Nấu đi!"

Triệu Văn Thao để lại mấy cái pháo nhỏ, trong đó dài nhất chính là pháo năm trăm để đốt lúc mừng lễ mừng năm mới, còn cái hai trăm thì đốt vào mùng một, mùng năm và mười lăm, ngoại trừ pháo nhỏ thì còn có thêm pháo kép, và một cái pháo hoa, để lại vài cái cho mùng năm, mười lăm đốt, còn lại sẽ bảo mấy đứa cháu trai lấy ra xếp chung quanh cái nồi lớn đặt giữa sân, lát nữa sẽ đốt sau.

Cha Triệu đã mặc ấm bước ra, châm một mảnh gỗ trong nồi, anh hai đốt một cây pháo nhỏ, anh ba cầm một xấp tiền vàng mã, mượn lửa trong nồi đốt, sau khi đốt xong thì dập đầu, còn anh tư phân giấy tiền vàng mã đi tới cửa sân đốt vàng mã rồi dập đầu, Triệu Văn Thao cũng cầm giấy tiền vàng mã đi tới cửa phòng đốt, dập đầu.

Cha Triệu và các con cùng hóa vàng mã, dập đầu.

Mẹ Triệu đun nước, đi ra gọi mấy đứa con dâu, bao gồm Diệp Sở Sở, cùng nhau đốt vàng mã, lần này thứ các cô đốt chính là giấy vàng, cùng nhau đốt trong sân rồi dập đầu một cái. Mẹ Triệu còn nói lẩm bẩm rằng: "Các Lộ Thần Tiên Môn, phù hộ cho con cháu nhà họ Triệu bình an, mạnh giỏi!"

Mãi cho đến khi mẹ Triệu vào phòng dập đầu đốt vàng mã dưới bài vị tổ tông.

“Các lão tổ tông, bước sang năm mới rồi, xin hãy phù hộ cả nhà bình an!" Mẹ Triệu nói xong đứng dậy lại dẫn các con dâu đi vào thờ cúng Bồ Tát và các Lộ Tiên Gia, dập đầu và đốt vàng mã trước, đương nhiên chỉ lặp lại một câu cầu xin.

Sau khi bái xong, mẹ Triệu nói với mấy con dâu rằng: “Các con mau chóng về nhà cúng bái Tiên Gia, đừng quên đốt giấy vàng nha.”

Đám con dâu nhanh chóng đi, Diệp Sở Sở đã quên trong nhà không có giấy vàng rồi, lại quay ngược về tìm mẹ chồng xin tiền vàng, mẹ Triệu không nói gì, chỉ cầm một xấp nói cô đốt nhiều hơn chút.

Diệp Sở Sở không biết vì sao nhất định phải đốt giấy vàng, cũng không dám hỏi nhiều, trở về đốt ngay trước toàn bộ vị Tiên Gia, dập đầu.

Lúc này, tiếng pháo vẫn còn đang vang lên, năm nay là năm ở riêng đầu tiên, cha con mỗi nhà đều mua pháo riêng, bây giờ bọn họ đã cùng nhau đốt pháo liên tiếp, tiếng nổ tới một nghìn, có thể nói là pháo nổ dài nhất trong thôn rồi.

Quá trình pháo nổ, mấy người đàn ông đốt pháo kép, bọn trẻ con đốt pháo hoa, sau đó xúm lại mồm năm miệng mười.

“Pháo hoa này đẹp ghê!”

“Em thấy cái này đẹp!

“Oa! Đây là pháo tên lửa!”

“Pháo tên lửa lên rồi!”

Pháo kép nổ hai cái là loại pháo có thân to chừng một ngón tay, chiều dài như ống tre, ở giữa có một sợi dây, để dưới mặt đất đốt sẽ vút lên trời cao, nổ một cái, sau đó lại nổ tiếp một cái trên trời.

Tiếng nổ càng lớn càng tốt, loại sau này tiếng nổ giống như sấm, ống tre to hơn rất nhiều, đương nhiên cũng bỏ nhiều thuốc, chỉ là không an toàn. Bây giờ thì không có, tiếng nổ loại này cũng không lớn lắm.

Những người phụ nữ cúng bái xong thì đi ra ngắm pháo, sau đó trở về nhà nấu sủi cảo.