Chu Mẫn dở khóc dở cười, quở trách: “Cái tên đầu heo này.”
Diệp Minh Bắc bị mắng đến mức cả mặt sững sờ, nhưng một tia sáng rất nhanh đã lóe lên trong đầu, giọng nói run rẩy: “Có rồi, cái mà em bảo có rồi? Thật sao?”
“Anh cho rằng em đang lừa anh sao?” Giọng nói của Chu Mẫn không vui.
“Không không không, ý của anh không phải như vậy!” Diệp Minh Bắc vội vàng nói: “Chỉ là anh, chỉ là anh vui mừng quá thôi! Ha ha!”
Diệp Minh Bắc có chút đắc ý vênh váo, nói với ông lão phòng văn thư đang ngồi đọc báo ở đằng kia: “Ông ơi, cháu sắp làm cha rồi!”
Ông lão đột nhiên bị dọa sợ, sau khi phản ứng thì cười he he nói: “Thế à, tốt tốt, đây là chuyện tốt đó!”
Ở bên này, Chu Mẫn nghe thấy thì vội vàng hỏi anh ta đang nói chuyện với ai, Diệp Minh Bắc nói là ông lão ở phòng văn thư.
“Cái đồ ngốc nhà anh!” Chu Mẫn trách mắng.
Dáng vẻ lúc này của Diệp Minh Bắc thực sự không khác tên ngốc là bao.
“Vợ à, vậy thì phải làm sao? Em phải quay về à?” Diệp Minh Bắc vui mừng đến mức không biết cách nói chuyện nữa.
Quả nhiên Chu Mẫn rất ấm ức: “Người ta đang ở đây học tập rất tốt, quay về làm gì! Chuyện tốt mà anh làm ra anh không định chịu trách nhiệm à?”
Diệp Minh Bắc vội vàng nói: “Vợ à, em đừng tức giận, anh sai rồi, bây giờ chắc chắn em hành động rất bất tiện, để anh đi đón em!”
Chu Mẫn nghe vậy mới hài lòng: “Thế này còn tạm được. Nhưng mà em vẫn còn phải đi học, quay về thế nào?”
“Hả?” Diệp Minh Bắc trợn tròn mắt ngạc nhiên, không thể quay về thì phải làm thế nào?
“Minh Bắc, anh đến đây đi, rồi thuê một căn nhà.” Chu Mẫn đưa ra kiến nghị.
Diệp Minh Bắc hơi do dự: “Thuê nhà chắc là phải tốn rất nhiều tiền nhỉ?”
“Em có tiền.” Chu Mẫn nói.
Diệp Minh Bắc biết vợ mình có tiền, nhưng anh ta không muốn tiêu tiền của vợ. Chu Mẫn ở bên đó tức giận rồi, anh ta vội vàng dỗ dành, chuyện lớn như thế này dù thế nào cũng phải thương lượng với người nhà một chút, Chu Mẫn đồng ý, bảo anh ta càng nhanh càng tốt, anh ta cũng hiểu rằng chuyện này không thể chậm trễ được.
Sau khi Triệu Văn Thao dỡ hàng xuống, quyết toán xong rồi đi ra ngoài thì nhìn thấy Diệp Minh Bắc đang tâm sự trùng trùng ngồi trên xe, ngẩn người.
“Anh ba, anh sao thế?” Triệu Văn Thao nhớ đến việc Diệp Minh Bắc vừa gọi điện thoại cho Chu Mẫn liền nói: “Chị ba ở bên đó xảy ra chuyện gì à?”
Diệp Minh Bắc cũng không giấu giếm, vừa lái xe ra khỏi trạm kỹ thuật nông nghiệp vừa nói: “Chị ba của em mang thai rồi.”
“Hả?” Triệu Văn Thao kinh ngạc kêu lên.
“Cô ấy bảo anh sang bên đó.” Diệp Minh Bắc nói.
“Hả!” Triệu Văn Thao lại vô thức kêu lên một tiếng.
Diệp Minh Bắc trừng mắt nhìn hắn, Triệu Văn Thao gãi gãi đầu ra vẻ xấu hổ: “Chuyện này cũng bất ngờ quá. Anh ba, vậy là anh không muốn đi à?”
Triệu Văn Thao nhìn dáng vẻ này của anh ta, dường như không muốn đi lắm.
Diệp Minh Bắc trầm mặc nói: “Trong huyện của chúng ta, ăn một bữa cơm còn tốn đến mấy hào, huống hồ là kinh thành, một ngày ba bữa cơm, còn cả tiền nhà, vậy thì phải tốn mất bao nhiêu tiền chứ?”
Triệu Văn Thao hiểu rồi, nhưng hắn lại cảm thấy nếu Chu Mẫn đã muốn Diệp Minh Bắc đến kinh thành, vậy thì chuyện tiền bạc chắc chắn đã suy nghĩ kĩ càng rồi, sau khi hắn nói vậy, Diệp Minh Bắc cười khổ.
“Đúng vậy, chị ba của em nói cô ấy có tiền, nhưng em nói xem, một người đàn ông như anh sao có thể để một người phụ nữ nuôi chứ?”
Triệu Văn Thao không đồng ý với câu nói này: “Anh ba, thế nào gọi là để một người phụ nữ nuôi chứ? Anh không có tay không có chân chắc, anh không biết tìm chút việc để kiếm sống à, một người đàn ông cho dù thế nào cũng có thể nuôi sống bản thân chứ.”
“Cái gì anh cũng không biết làm thì có thể làm gì chứ?” Nơi đó là kinh thành đó, một khi nghĩ đến kinh thành là Diệp Minh Bắc sẽ cảm thấy rất sợ.
Kiếp trước, Chu Mẫn đi rồi không trở về, anh ta không hề nói tự mình sẽ vào kinh thành hỏi thăm một chút, không thể không nói cũng có cả nguyên nhân này.
“Kinh thành thì sao, kinh thành cũng là nơi mà người ở, có gì đáng sợ chứ!” Triệu Văn Thao khó có thể hiểu được, hắn thì lại không sợ kinh thành chút nào, nếu như hắn có cơ hội như thế này thì sẽ lập tức đi ngay, không nói hai lời!
“Anh mà có gan như em thì tốt rồi!” Diệp Minh Bắc thở dài.
“Vậy anh ba dự định không đi thật à?” Triệu Văn Thao hỏi.
“Sao có thể không đi được, anh đang muốn đi rồi xem thử xem có thể đón chị ba em quay về không, đợi sinh em bé xong thì lại đi học.” Đi thì tất nhiên phải đi, vợ mình mang thai rồi, anh ta khó có thể yên tâm để hai mẹ con bọn họ ở đó.
“Anh ba, anh nghĩ đơn giản quá, sinh con xong còn phải cho con bú, ít nhất cũng cần hai năm, chậm trễ bao nhiêu việc đó. Em khuyên anh là cứ nghe theo chị ba đi, chị ấy bảo anh đến thì nhất định là đã suy nghĩ kĩ càng những chuyện này rồi. Vẫn là câu nói đó, chúng ta có chân có tay, làm chút việc gì đó để tự nuôi sống bản thân chắc chắn không phải là vấn đề!” Triệu Văn Thao nói.
Diệp Minh Bắc gật gật đầu: “Đến lúc đó rồi nói. Văn Thao, lần này anh lái xe về nhà em, anh quay về chuẩn bị một chút, ngày mai hoặc ngày kia sẽ đi. Sau này em tự lái xe thì nhớ cẩn thận một chút, nếu muộn quá rồi thì đừng lái nữa, chú ý an toàn.”
Triệu Văn Thao nói: “Được rồi, anh ba, anh cứ yên tâm, em sẽ cẩn thận.”
Xe trực tiếp lái đến nhà của Triệu Văn Thao, Diệp Sở Sở còn cảm thấy kì lạ, xe vẫn luôn lái về nhà họ Diệp, sao hôm nay lại lái về nhà mình, đến khi cô biết được Chu Mẫn đã mang thai thì vô cùng vui mừng.
“Anh ba vào kinh thành, xe đặt ở nhà chúng ta để anh dùng thuận tiện hơn.” Triệu Văn Thao giải thích.
“Anh ba, khi nào thì anh đi?” Diệp Sở Sở hỏi.
Diệp Minh Bắc nói: “Anh về nhà nói một tiếng rồi chuẩn bị qua một chút, chắc là ngày kia, ngày kia anh đi.”
“Được rồi, anh ba, vậy anh mau quay về đi, cha mẹ vẫn còn chưa biết.” Diệp Sở Sở thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa.
“Được rồi, anh quay về đây.” Diệp Minh Bắc ra về.
Sau khi quay vào nhà, Triệu Văn Thao nói: “Sáng sớm ngày mai anh sẽ đi ngân hàng rút ít tiền đưa cho anh ba, nhà nghèo nhưng phải có tiền đi đường, trong túi không có tiền thì không ổn.”
Diệp Sở Sở có chút xấu hổ, cô còn chưa nghĩ đến việc này, chỉ lo vui mừng vì Chu Mẫn đã mang thai.
“Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo.” Diệp Sở Sở nhìn Triệu Văn Thao.
Triệu Văn Thao tươi cười, ôm lấy cô nói: “Vợ của anh nhớ anh nên không nghĩ đến những việc khác nữa rồi.”
Diệp Sở Sở liếc hắn một cái, nói đến chuyện chính: “Anh ba đi kinh thành là để đón chị ba về à?”
“Anh ba dự định như thế, nhưng ý của chị ba lại muốn anh ấy sang bên đó ở, anh thấy tám chín phần mười là anh ba sẽ ở bên đó một khoảng thời gian rồi.” Triệu Văn Thao nói qua tính toán của Diệp Minh Bắc một lần.
“Anh ba nói cũng đúng, kinh thành không tốt bằng nơi này của chúng ta, cái gì cũng phải tiêu tiền.” Diệp Sở Sở hiểu anh trai của mình.
“Anh thấy là hai người nghĩ nhiều rồi, nếu chị ba đã có ý như thế này, vậy thì nhất định đã suy nghĩ kĩ càng tất cả phương diện rồi, nếu đã suy nghĩ kĩ càng rồi mà vẫn bảo anh ba đi, vậy thì chắc chắn không có vấn đề.” Triệu Văn Thao lắc lắc đầu: “Tiêu tiền thì sợ cái gì, kiếm tiền là được, ở nơi nhỏ như thế này của chúng ta còn có thể kiếm ra tiền thì đừng nói đến nơi to lớn như vậy!”
Diệp Sở Sở khẽ hừ một tiếng: “Anh cho rằng sẽ giống như anh, có vận may tốt như thế à?”
“Chuyện này thì có liên quan gì?” Triệu Văn Thao thấy Diệp Sở Sở không vui nên lập tức dỗ dành: “Vợ nói rất đúng, vận may của anh tốt, thế nên không sợ.”
Diệp Sở Sở nhìn dáng vẻ nhượng bộ của hắn nên gõ vào trán hắn nói: “Anh ba của em không giống với anh, anh ấy thật thà, tính tình cũng không ác, nào giống như anh, hận không thể lên trời được thôi!”
Triệu Văn Thao nắm lấy bàn tay của vợ mình, cười hi hi nói: “Cho dù anh có lên trời thì cũng phải đưa theo vợ của anh!”
Ở bên này, sau khi về nhà, Diệp Minh Bắc cũng nói ra chuyện Chu Mẫn đã mang thai, cha Diệp và mẹ Diệp đều vô cùng vui mừng.