Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 147: Về chuyện mở điện



Diệp Minh Bắc cũng hiểu được không nói cho em gái là đúng, liền nói sang chuyện khác: "Lần trước Văn Thao gọi điện thoại cho anh, cậu ấy đang thu xếp chuyện kéo điện trong thôn, còn nói nếu như trong thôn có điện thì có thể phát tài, cậu ấy suy nghĩ đúng là đơn giản, chuyện trong thôn kéo điện này đâu phải một mình cậu ấy làm chủ được."

Chu Mẫn âm thầm bội phục Triệu Văn Thao nhìn xa, cô là người sống lại một đời, biết sự phát triển sau này, nhưng Triệu Văn Thao không phải, thế nhưng ở trong cái nơi nhỏ như thôn ấy, tin tức bế tắc như vậy, mà cậu ấy lại biết tầm quan trọng của điện, không đơn giản, cũng không biết kiếp trước cậu ta đã phát triển tới mức nào rồi.

"Kỳ thật cậu ấy nói đúng, muốn phú quý thì trước tiên phải kéo điện, điện rất quan trọng." Chu Mẫn nói.

"Anh biết, nhưng trong thôn muốn kéo điện không phải dễ dàng như vậy." Sau khi Diệp Minh Bắc đến kinh thành cũng cảm nhận được tầm quan trọng của điện.

Chu Mẫn ngẫm lại nói: "Anh nói cho cậu ấy, nói muốn kéo điện phỏng chừng bây giờ vẫn chưa tới phiên chúng ta, nếu cậu ấy muốn làm gì đó, đúng rồi, cứ nói muốn nuôi một trang trại thỏ, chắc chắn là được ưu tiên xem xét!"

"Mở trang trại thỏ?" Diệp Minh Bắc kinh ngạc: "Cậu ấy có nhiều tiền như vậy cơ à?"

Chu Mẫn nở nụ cười: "Anh cũng thật thành thật, mười con con thỏ là trang trại, một trăm con con thỏ cũng là trang trại, Sở điện lực còn chưa quy định về chuyện này."

Diệp Minh Bắc ôm Chu Mẫn, tự đáy lòng nói: "Vợ ơi sao em lại thông minh như vậy!"

"Này thì tính gì, chỉ là khôn vặt thôi, anh như vậy mới đúng là thông mình." Chu Mẫn thật đúng là nghĩ như vậy.

Xác thực mà nói, Diệp Minh Bắc không phải thông minh, mà là vô cùng khôn ngoan.

Bảy tháng cũng là giữa hè, đúng là thời điểm nóng bức nhất, nhiệt độ không khí cao nhất có thể đạt tới ba mươi sáu hoặc ba mươi bảy độ, cho dù là trường học hay là trong nhà đều bắt đầu rồi ngủ trưa, mỗi ngày lúc này đều im ắng, ngay cả chó cũng yên tĩnh.

Giấc ngủ trưa thường kết thúc sau hai giờ chiều.

"Này này, cậu sáu Triệu, giữa trưa nắng cậu không ngủ mà đến này làm gì?" Bí thư xoa mắt ngồi xuống có chú bất mãn nói.

Triệu Văn Thao đưa tay đặt quả dưa hấu ở trên bàn bên cạnh, lại đi tìm dao, ngoài miệng nói: "Bí thư, hiện tại cũng đã hai giờ rưỡi, này giữa trưa muốn ngủ nhiều cũng không được, đến đến, ăn cái dưa hấu giải nhiệt, đây chính là dưa mà tôi mới hái đấy."

"Này này, cậu hái ở chỗ nào vậy?" Bí thư xem kia dưa hấu kia còn tươi mát, ngẫm lại trong thôn cũng không ai trồng dưa hấu cả.

Triệu Văn Thao cầm theo con dao với cái chậu tiến vào, đem chậu bỏ lên giường lò, lại đi đem dưa hấu đi rửa, lúc này mới cắt ra, ruột dưa đỏ đỏ, tản ra mùi thơm mát, vừa nhìn là biết dưa ngon!

"Này, quả này không tồi!" Bí thư tiến lên, cầm lấy một miếng cắn lấy, liên tục gật đầu: "Ừm, ngọt! Dưa này ngọt!"

Triệu Văn Thao cười hì hì: "Đây là dưa nhà tôi trồng, đây là quả đầu tiên của mẻ đầu tiên, cố ý đến chia sẻ chút với bí thư." Nói xong cũng cầm một miếng bắt đầu gặm.

Bí thư mặt mày vui vẻ: "Thằng nhóc này đúng là có tâm, thế này chắc chắn là có chuyện, nói đi, chuyện gì?"

Triệu Văn Thao vội cầm lấy một miếng dưa hấu hai tay dâng lên: "Bí thư vẫn là hiểu tôi! Nào, ăn cái này, miếng này ngon!"

"Thằng nhóc cậu đúng là miệng lưỡi trơn tru! Thế này thì chắc chắn chuyện không nhỏ!" Bí thư cười mắng, nhận lấy miếng dưa.

"Kỳ thật vẫn là chuyện lần trước." Triệu Văn Thao cắn dưa hấu nói: "Nay đã đến tháng bảy rồi, mắt thấy đã sắp vào thu, nếu không nắm chặt thì sẽ vô ích."

"Cậu đang nói chuyện kéo điện đấy à." Bí thư lau nước dưa hấu bên miệng, nói: "Văn Thao à, đây là khó làm, tôi đã tới Sở điện lực thử vài lần, người ta nói, không có kế hoạch kéo điện trong thôn chúng ta."

"Vậy làm sao, hiện tại làm cũng không phải là trễ." Triệu Văn Thao buông dưa hấu nói: "Bí thư à, thôn Thái Bình đều đã có điện hai năm, mà thôn đó cách chúng ta bao xa, cũng nên đến phiên chúng ta."

Bí thư liếc hắn một cái: "Thôn Thái Bình cách ta thôn bao xa? Rất xa! Hơn nữa, thôn Thái Bình người ta có nhà kính, cần điện, bên này chúng ta không có gì, người ta phải theo kế hoạch."

"Thôn chúng ta cũng có."

"Có gì?"

"Trang trại thỏ!"

"Thôi cậu dẹp đi! Này này, chỉ với mấy con thỏ mà cậu nuôi, cũng kêu trang trại, cậu xem người ta là tên ngốc à!"

"Bí thư, tôi muốn mở rộng quy mô, cuối năm thế nào cũng lớn, mấy trăm, mấy ngàn con!"

"Khụ khụ khụ!" Bí thư bị lời nói của Triệu Văn Thao làm sặc, một hạt dưa hấu lọt vào khí quản, liên tục ho khan.

Triệu Văn Thao vội vàng buông dưa hấu, vuốt lưng bí thư: "Ai nha, bí thư a, mấy ngàn con mà ông đã kích động như vậy, vậy Sở điện lực chắc chắn có thể đến kéo điện!"

Bí thư tức giận đến mắt trợn trắng, rốt cục ho được hạt dưa hấu ra, nói: "Này này, thằng nhóc cậu, đang bịa chuyện đúng không! Đến lúc đó, nếu không đến mấy ngàn con, cậu nói xem thôn của chúng ta sẽ như thế nào!"

Triệu Văn Thao vội hỏi: "Bí thư, đến lúc đó điện được kéo, muốn thế nào thì cứ thế ấy."

Bí thư trừng mắt: "Lừa gạt...!"

Vừa thấy bí thư tức giận, Triệu Văn Thao vội vàng cười làm lành: "Bí thư, tôi chỉ nói giỡn thôi, tôi thật sự định mở rộng quy mô, thỏ sinh nhiều, mà sinh cũng mau, lúc này mới bao lâu, đàn thỏ kia của tôi đã mấy chục con, cái này cũng chưa tính là những con đã đâu. Qua hai ngày nữa tôi còn muốn mua thêm giống thỏ, ít nhất một ngàn con!"

Bí thư có chút giật mình: "Một ngàn con?"

"Đúng, ít nhất!"

"Cậu, cậu, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

"Nợ, trước không cần trả thù lao, chờ bán thỏ xong thì trả. Bí thư, tôi nói với ông, cái này gọi là dùng tiền người khác để phát triển chính mình."

"Dùng tiền người khác, này này, phát triển chính mình?" Bí thư nghiền ngẫm những lời này.

"Đúng! Chúng ta đều thói quen nghĩ, chờ có tiền thì làm gì thì làm, cái kia không được, như vậy thì đã muộn, tôi phải là người đi đầu thực hiện! Còn có, bí thư, nuôi thỏ về cơ bản là mau, tôi có thể nuôi, thì người trong thôn cũng có thể nuôi, tất cả mọi người nuôi, tựa như thôn Thái Bình trồng rau, chúng ta nuôi thỏ, này chắc chắn đáng giá hơn rau nhiều, tiền vốn còn ít, con thỏ ăn cỏ, trẻ con cũng có thể chăm sóc, chi phí đầu vào để trồng rau lại lớn, lại là nhà kính, còn cần sưởi ấm, thỏ này của tôi lại tốt hơn, cả đàn còn có thể sinh lời!" Triệu Văn Thao nói.

Bí thư động lòng, thật sự là Triệu Văn Thao nói rất hay, này con thỏ quả thật sự đầu tư so với rau thì ít, cũng không chiếm nhiều thời gian, mấy đứa nhỏ choai choai căn bản cũng có thể chăm sóc.

Mấu chốt là, Triệu Văn Thao cũng dùng hành động chứng minh rồi, đó là căn nhà ở ở đầu thôn kia, Triệu Văn Thao làm gì, nuôi thỏ.

Về phần mua đi bán lại, kia có thể kiếm được bao nhiêu chứ.

Vào thời nay mọi người tin tưởng vào ngành công nghiệp, những thứ có thể nhìn thấy trước mắt được, buôn đi bán lại không được mọi người xem trọng.

Cho nên Triệu Văn Thao nói như vậy rất đáng tin, nếu đổi thành người khác, bí thư đã sớm mắng người đuổi ra ngoài.

"Này này, Sở điện lực thì tính thế nào?" Bí thư nghĩ đến lần trước đi Sở điện lực hỏi chuyện lại bị cự tuyệt, còn có chút buồn bực.

"Bí thư, lần này chúng ta đã có chuẩn bị, tôi có hỏi những người trong thôn, ai nuôi thỏ, chúng ta cùng đi, tranh thủ thuyết phục Sở điện lực!" Triệu Văn Thao nói.