Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 154: Mở đường



Bởi vì người mẹ chồng như mẹ Triệu không phải là kẻ bạc đãi con dâu.

Dù cho ban đầu điều kiện thực sự không tốt nhưng cái ăn trong nhà vẫn tăng cường cho chị ta, cách một hôm đã có thể ăn một quả trứng gà, đãi ngộ này không thể chê.

Phải biết rằng đó là điều kiện của mười hai năm trước đấy, các một hôm đã có thể ăn một quả trứng gà là đãi ngộ thế nào chứ?

Trừ thứ này ra, còn có cá ăn, bây giờ chị ta nhớ thời gian đó chú em thường xuyên mang thức ăn từ bên ngoài về.

Có đôi khi là cá chép lớn, có đôi khi là gà rừng gì đó, gà rừng có rất ít nhưng chị ta còn nhớ lúc mang thai chị ta từng ăn canh gà rừng hai lần.

Đương nhiên đều là cả nhà ăn chung nhưng phần của chị ta là nhiều nhất.

Con dâu những nhà khác mang thai thật sự không có đãi ngộ như vậy.

Nhưng so với thím sáu bây giờ mang thai thì đãi ngộ này sao mà so được, vẫn chỉ có thể nói hàng so với hàng thì vứt, người so với người phải chết.

Lại nói về Diệp Sở Sở, cô hái xong hoa đã là chuyện của một tiếng sau rồi.

Diệp Sở Sở về nhà bèn dùng nước trong rửa cánh hoa, cầm bát xếp lên rồi đập nát, những thứ này đều làm từ từ.

Tiện thể làm cơm, cơm cho một người cũng dễ làm hơn, ăn rồi ngủ một giấc, dậy thì lại làm tiếp. Cô tính toán khoảng chừng bốn năm ngày là có thể làm xong.

Tỉnh giấc trưa lại không muốn dậy, miễn cưỡng nằm ở đó, nhìn ra trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới căn nhà mới.

Vì còn bừa bộn nguyên liệu chưa thu dọn, Triệu Văn Thao bảo cô đừng đi vội, vấp phải rồi ngã thì không tốt nên cô chỉ liếc nhìn từ xa, vẫn chưa biết trong viện như thế nào. Bây giờ nằm nhìn cửa sổ, cô cảm thấy trồng mấy gốc cây bên ngoài cửa sổ thì rất tốt, trồng táo, có thể ngắm hoa, có thể ăn quả, ngụ ý bình an cũng tốt nữa.

Diệp Sở Sở càng nghĩ càng thấy rất tốt, trong đầu đều là cây táo ngoài cửa sổ của căn nhà mới, sau đó liền thấy chị tư ló mặt ra dọa Diệp Sở Sở giật mình.

"Chị tư, chị làm gì thế? Có biết dọa em nhảy dựng cả lên không?"

Chị tư ngượng ngùng cười nói: "Thím sáu đang ngủ đấy à? Chẳng phải là vì chị đang muốn xem thử em có ở nhà hay không ư? Nếu như không có thì chị đành về thôi."

"Em mới vừa tỉnh. Chị tư, chị có việc gì thế?" Diệp Sở Sở ngồi dậy.

Chị tư tỏ vẻ gần gũi, nói: "Xem em nói kìa, chị vừa tới là em đã hỏi có việc gì. Chị có thể có chuyện gì chứ, chỉ tìm em nói chuyện một lúc thôi."

Diệp Sở Sở nói thầm trong lòng, lần trước còn chưa nói đủ, lần này lại tìm đến nói ư?

Nhưng cũng nhàn rỗi thật, nói gì đó cho bớt phiền muộn.

"Chị tư vào nhà đi.” Diệp Sở Sở mời.

Chị tư nói: "Không cần vào nhà, ở trong nhà ngột ngạt đến mức hoảng sợ, chị cứ ngồi ở bên ngoài nói thôi.”

Diệp Sở Sở cũng không miễn cưỡng, chỉ dựa vào bệ cửa sổ nghe chị ta nói.

Chị tư tìm một đống ván gỗ rồi ngồi xuống, một tay đỡ thắt lưng, cơ thể hơi ngửa ra sau. Chị ta được nhiều tháng hơn so với Diệp Sở Sở, bụng lớn hơn một chút, ngồi rất không tiện.

"Thím sáu à, em xem nhà mới của anh hai anh ba chưa?" Chị tư hỏi.

"Chưa ạ, nhà của mình mà em còn chưa đi kia kìa. Chị tư đi chưa?" Diệp Sở Sở hỏi.

Nhà mới của anh hai Triệu và anh ba một ở đầu tây thôn, một ở đầu bắc thôn, đều khá xa nên Diệp Sở Sở chưa đi.

"Chị đi rồi.” Chị tư gật đầu, trong giọng nói mang theo biết bao sự hâm mộ, nói rằng: "Nhà mới đúng là tốt, đi vào rộng thoáng cực kỳ! Không nói dối em, sau khi đi, chị lại về căn nhà nhỏ kia của chị mà chị cũng ở không quen nữa, thực sự là càng ở càng ngột ngạt. Chị không có nhà mới, có ngột ngạt mấy cũng phải chịu. Nhưng em thì khác, nhà mới đã được xây lên rồi, sao em vẫn chưa chuyển vào?"

"Vẫn chưa thu dọn xong ạ, qua mấy ngày nữa mới chuyển vào cũng không muộn.” Diệp Sở Sở nói: "Hơn nữa, em cảm thấy ở đây vẫn rất tốt.”

Diệp Sở Sở nói rồi nhìn căn nhà nhỏ của mình, thật tình cảm thấy căn nhà nhỏ này rất tốt.

"Thím sáu thật biết nói đùa. Nếu như em cảm thấy rất tốt thì còn xây nhà làm gì?" Chị tư không cho là đúng.

Nếu như Triệu Văn Thao ở đây thì nhất định sẽ nói một câu, mắc mớ gì tới chị!

Diệp Sở Sở và Triệu Văn Thao ngủ chung giường với nhau đấy, có thể kém bao nhiêu, nhưng cô lịch sự hơn, nói: "Chị tư, có câu rằng con người ta thường đi lên cao, còn nước mới chảy xuống chỗ thấp. Văn Thao nhà em nói là nhỏ, anh ấy muốn có một căn nhà mới. Em còn có thể ngăn cản hay sao?”

Chị tư bĩu môi, giờ bắt đầu khoe khoang rồi.

Nhưng vẫn không nhịn được mà thở dài. Thực ra chị ta cũng muốn khoe khoang nhưng không có cái mà khoe khoang. Loại người như cha con Nha, trong mấy người anh em chỉ còn lại anh ta là chưa xây nhà thôi, thế mà anh ta vẫn chả đả động gì.

“Chú sáu đi làm gì thế? Bây giờ không dễ bán hạt giống nữa, nông cụ cũng không cần, chỗ rau xanh thì càng không cần nói. Nhưng chị thấy chú ấy vẫn lái xe chạy ra ngoài cả ngày. Đang buôn bán gì vậy?” Chị tư hỏi.

“Em cũng không hỏi anh ấy, không biết là đi làm gì. Trước khi ra ngoài, anh ấy đã nói với em rồi, hôm nay sẽ không về.” Diệp Sở Sở nói.

“Hôm nay lại không về á?” Chị tư lập tức trợn to mắt.

“Vâng.” Diệp Sở Sở không đếm xỉa đến ánh mắt nhiều chuyện của chị ta, vẻ mặt bình tĩnh.

Lúc này Triệu Văn Thao được vợ nhớ nhung đang đứng ở trong khu chợ lớn nhất của thành phố như thể nhà quê mới lên thành phố, tò mò hết nhìn đông lại ngó tây.

Vài cái nhân viên bán hàng phía sau quầy thấy thế đều lộ ra ánh mắt khinh thường đồ nhà quê.

Đừng thấy người thành phố đã từng ăn không đủ no nên tìm nông dân để cứu tế, nhưng cảm giác vượt trội của người thành phố vẫn luôn tồn tại, nông dân vẫn không lọt được vào mắt họ vì cảm thấy họ quê mùa, chưa từng va chạm xã hội.

"Chỗ các người có thuốc lá hiệu Đại Tiền Môn không?" Triệu Văn Thao đi tới trước quầy hỏi.

Bình thường hắn đi buôn bán, trong túi không có điếu thuốc nào. Ông lão trông cửa của trạm nông kỹ thích Đại Tiền Môn nhất, hắn thừa dịp tới thành phố mua một hộp về, khẳng định ông lão sẽ vui vẻ.

Nhân viên sau quầy không thèm nhìn Triệu Văn Thao lấy một cái, môi tô son như thể cáo ăn thịt gà mà vẫn chưa lau sạch máu vậy, tiếp tục nói với đồng nghiệp.

Triệu Văn Thao lại nói một lần, nhân viên quầy đó vẫn không có phản ứng. Triệu Văn Thao dùng sức gõ xuống quầy hàng.

"Làm gì đấy?" Nhân viên quầy đó không nhịn được xoay đầu lại.

Triệu Văn Thao nhìn khuôn mặt trắng toát của cô ta, cũng thấy coi thường: "Cho tôi một bao thuốc Đại Tiền Môn!"

Nhân viên quầy đó hất cằm một cái, nói mà mũi vểnh lên trời: "Thuốc lá đó đắt lắm đấy!"

Ý rất rõ ràng, anh mua được à, đồ nhà quê!

Triệu Văn Thao đã sớm nhìn ra đối phương coi thường mình nên không nói chuyện nữa, trực tiếp dùng hành động trả lời cô ta.

Bộp!

Một tờ nhân dân tệ mới tinh được đập lên trên quầy!

Nhân viên quầy sửng sốt một lúc, bấy giờ mới đánh giá hắn và nói: "Anh chờ một lát, tôi đi lấy cho anh!" Nói xong đã cầm Đại Tiền Môn đặt ở trước mặt Triệu Văn Thao rồi lại hỏi: “Anh còn cần thêm gì không ạ?”

Không biết Triệu Văn Thao có suy nghĩ gì trong lòng, hắn cũng không thể hiện trên mặt, càng không túm mãi sai lầm của người ta không buông. Hắn đi lên để mở đường, hoàn thành việc mới là chuyện chính.

Cho nên thấy thái độ của nhân viên quầy tốt hơn một chút thì lúc này mới nhìn về phía đống trứng gà, rau dưa củ quả gì đó trong góc, nói: "Các cô còn buôn bán đặc sản địa phương à?"

Nhân viên quầy nhìn xuống, ánh mắt nhìn hắn càng thêm vẻ đánh giá, gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng tôi thu mua rồi bán. Anh muốn mua hay là muốn bán?"

Triệu Văn Thao nhìn cô ta nói: "Đặc sản địa phương chỗ nhà tôi không kém cạnh chỗ này, hơn nữa số lượng còn nhiều hơn. Cô có cần không? Cần thì lần sau tôi kéo một xe tới cho cô.” Nói như vậy xong, nhân lúc nhân viên quầy bên cạnh đang chào hỏi những vị khách khác, hắn trực tiếp nhét cho nữ nhân viên quầy này năm hào tiền xu.