Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 158: Sinh con không dễ dàng



Nhưng vì bây giờ trong nhà lại có thêm một con khỉ, chị ấy cũng không dám qua đây nữa, sợ con trai trong bụng bị con khỉ đụng phải, cũng coi như để cho Diệp Sở Sở nhàn rỗi hơn, bởi vì cô thật sự không muốn nhìn thấy trong mắt của người chị dâu như chị tư Triệu này luôn lộ ra cái kiểu: chồng qua đêm ở bên ngoài vậy mà lại không lo lắng, không sợ ở bên ngoài có người hút mất hồn của hắn.

Hơn nữa chị ấy không chỉ đoán mò mà lại còn nói mò nữa, ai không biết còn tưởng rằng chị ấy nhìn thấy Văn Thao nhà cô làm ra chuyện gì có lỗi với cô ở bên ngoài cơ.

Vì vậy nếu không phải là vì quá chán thì Diệp Sở Sở không muốn nói chuyện với cô ấy.

Giờ khỉ con ở lại, nhưng nó lại không hề ăn không ngồi rồi, nó biết cho thỏ ăn, cũng biết cho gà ăn, lại còn biết vào vườn rau bắt sâu nữa, bắt được sâu rồi lại còn biết quăng cho gà ăn.

Đây cũng là ý nghĩa tồn tại được nó tạo ra trong cái nhà này, Triệu Văn Thao chỉ biết cười cười với việc này, giữ lại khỉ con chủ yếu là do vợ mình thích nó, nếu như vợ đã thích rồi thì giữ nó lại cũng chẳng có gì ghê gớm cả.

Thời tiết tháng sáu rất nóng, có điều ở phía bắc còn đỡ, ngồi dưới bóng cây một lúc thì mát hơn ngay.

Lúc này các loại rau cũng đã xuống rồi, Hạ Tùng Chi cũng sẽ sinh con trong thời tiết này, là một bé gái.

Ở trung tâm y tế trên trấn, giày vò ba ngày ba đêm mới sinh được đứa nhỏ.

Không thể không nói, tốn sức như vậy, nếu như là một đứa con trai thì mọi người đều cảm thấy đáng, con gái thì lại làm mọi người có chút thất vọng.

Dưới quê mà, ai cũng thích con trai cả!

May sao Triệu Văn Chí không phải là người trọng nam khinh nữ, ngược lại còn cảm thấy con gái tốt, yêu thích đứa con gái mới sinh này vô cùng, an ủi ít nhiều cho chị Hạ Tùng Chi đang cảm thấy buồn vì cái thai đầu lại không sinh ra được con trai thua kém với đám chị em dâu trong nhà.

Mặc dù sinh ra được một đứa con gái, nhưng đây lại là đứa con đầu của Triệu Vân Chí, mì hỉ thì vẫn phải ăn.

Diệp Sở Sở đi cùng với chị ba Triệu, cầm theo mì sợi trứng gà, dùng một cái khăn quàng đỏ bọc lại đến xem Hạ Tùng Chi.

Sắc mặt của Hạ Tùng Chi vì sinh con mà giày vò có chút tiều tụy, lúc Diệp Sở Sở đến thì chị ấy còn đang cho con bú.

Chị ba Triệu biết Diệp Sở Sở và Hạ Tùng Chi có quan hệ tốt, nói mấy câu xong liền đi ra ngoài nấu ăn, để cho hai người họ nói chuyện.

Diệp Sở Sở ngồi ở bên giường, nhìn đứa nhỏ bú sữa đến phát ra tiếng chụt chụt kia.

“Đứa nhỏ này sinh ra là như thế này rồi sao?” Diệp Sở SỞ nhìn đôi lông mày nhàn nhạt, hàng lông mi rậm của đứa nhỏ hỏi.

“Làm sao như thế được, trẻ con sinh ra đều rất khó coi, nhăm dúm nhăm dó, giống như một con chuột vậy đó.” Hạ Tùng Chi cảm thấy đứa nhỏ ăn no rồi, mặc dù mới là một bà mẹ mới toanh, nhưng mà cũng vỗ vỗ cái lưng của đứa nhỏ đầy điêu luyện, đợi đến khi đứa nhỏ ợ ra một tiếng thì mới bỏ xuống, nói: “Trẻ con lớn nhanh lắm, mỗi ngày mỗi khác, bởi vậy nên lúc này mới dễ nhìn hơn một chút.”

Diệp Sở Sở sờ cái đệm mà đứa nhỏ nằm, ở dưới quê gọi là túi ngủ, dùng kiều mạch may thành, giường cứng quá, trải nhiều thì lại nóng nên phải may ra một cái túi ngủ như vậy.

Thật ra chính là bản dài hơn của cái gối kiều mạch, như vậy thì nó mềm mại mà lại còn thoải mái.

Gối đầu thì là một cái gối nhỏ làm bằng hạt kê, dưới quê quan trọng việc đầu khi ngủ, chính là ngủ có thể tạo ra một cái đầu đẹp, cái này cần một loại gối đầu đặc biệt như thế này.

Hai chân của đứa nhỏ cũng sẽ bị kéo thẳng ra bằng vải, đây là sợ lớn lên sẽ bị chân vòng kiềng, hy vọng đứa nhỏ có một đôi chân dài lại thẳng.

Đây là ba điều kiện bắt buộc phải chuẩn bị cho đứa nhỏ.

Còn lại đều là một số tã, đều là từng miếng vải cắt ra từ quần áo mùa thu cả.

Hạ Tùng Chi cười nói: “Đừng có nhìn nó bé bé vậy thôi, chứ đồ trên giường này toàn là đồ của nó hết.”

Diệp Sở Sở nhìn từng đống từng đống đồ lớn đồ nhỏ này ở trên giường, cười nói: “Nha đầu này là đứa có phúc đó, đi theo đúng cha mẻ rồi, mới đẻ ra đã có biết bao nhiêu đồ như thế này rồi.”

Hạ Tùng Chi cũng cười nói: “Cha nó thương nó lắm, còn thương hơn cả chị, bây giờ quay về một cái là phải ôm nó một lúc, mà ôm rồi thì không chịu buông tay cơ.”

Bởi vì Triệu Văn Chí thương con gái đến như thế, cũng nghiêng về phía cô, còn mẹ chồng thì mặc dù không được vừa lòng cho lắm nhưng cuối cùng cũng không nói ra bất kỳ lời khó nghe nào.

Diệp Sở Sở biết chị ấy muốn có một đứa con trai, nói: “Đúng vậy, con gái là áo bông nhỏ của cha mẹ, thầy tiểu Triệu không thương nó thì thương ai đây? Sau này còn phải dẫn dắt em trai cơ mà.”

Hạ Tùng Chị nghe lời nói đầy cát tường của Diệp Sở SỞ cũng vui mừng, cười nói: “Đứa nhỏ này ở trong bụng em có hay đạp không?”

“Có chứ, thi thoảng lại đạp em một vài cái. Đúng rồi, cái gì nhỉ, đặt tên cho nó chưa?” Diệp Sở Sở hỏi.

“Cha nó đặt cho nó một cái biệt danh, gọi là Nữu Nữu, tên chính thì đợi đến lúc đi học rồi đặt.” Hạ Tùng Chi cảm thấy hơi mệt, liền nằm xuống.

Diệp Sở Sở thấy cô như vậy, nói: “Em nghe nói chị lăn lộn hết ba ngày ba đêm?”

“Ừ, lúc rời nhà đi thì cảm thấy sắp sinh rồi, ai biết được đi rồi lại còn phải giày vò một thời gian dài như vậy mới sinh, sinh được đứa nhỏ này thật sự là lấy mất nửa cái mạng của chị mà.” Hạ Tùng Chi bây giờ nói đến còn cảm thấy thổn thức nữa, nói tiếp: “Bây giờ thì mới đỡ hơn một chút, hai ba ngày lúc với sinh xong, thật sự là không có lời nào có thể nói hết được!””

Mặc dù Diệp Sở Sở đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi, nhưng mà nghe lời này thì trong lòng cũng bắt đầu phát run lên.

Hạ Tùng Chi cũng không muốn hù dọa Diệp Sở Sở, chỉ là mong Diệp Sở Sở có thể chuẩn bị tâm lý sẵn, đừng có khó khăn giống như chị ấy.

“Tốt nhất là em chịu khó đi bộ vào, như vậy thì đến lúc sinh con cũng nhanh hơn một chút, còn nữa, đừng có ăn quá nhiều đồ ăn ngon, đứa nhỏ càng lớn thì lại càng khó sinh.” Hạ Tùng Chi nói hết tất cả kinh nghiệm sinh con của mình ra cho Diệp Sở Sở nghe, không hề giấu giếm gì cả.

Diệp Sở Sở nghe vậy, lập tức cảm thấy bữa ăn mừng này cũng có chút không an lòng.

“Thím sáu cô đây là thế nào rồi?” Chi ba Triệu quan tâm hỏi: “Có phải có cái gì không thoải mái không?”

Diệp Sở Sở lắc đầu nói: “Chị ba, em không sao, chỉ là em nghe Tùng Chi nói về chuyện giày vò khi đẻ con mà thôi.”

Chị ba Triệu nghe cái hiểu ngay, khuyên nhủ: “Sinh con đều như vậy cả, đến lúc đó đi bệnh viện là được, không có gì phải lo lắng cả, em nhân lúc còn chưa đẻ chịu khó đi lại vào, đến lúc đó nhanh lắm, Tùng Chi nó là bị sốc, vì vậy mới phải giày vò lâu đến như thế, em cứ thả lòng ra, không có việc gì đâu.” 

Diệp Sở Sở chần chừ một lúc, lại có chút xoắn xuýt hỏi: “Chj ba, lúc sinh con có phải sẽ còn có cái gì mà bài tiết không kìm được đúng không?”

Chị ba Triệu lắc đầu cười: “Không có đâu, đến lúc đó đau rồi thì làm sao còn có chuyện này được? Giải quyết hết từ trước rồi, có điều đến lúc sinh sẽ có, dùng sức quá nhiều sẽ có một số thứ cùng nhau phọt ra!”

Diệp Sở Sở cũng chưa sinh con bao giờ, thật sự không hiểu mấy thứ này.

Cô cũng là nghe Hạ Tùng Chi nói như vậy, lúc nói mấy lời này Hạ Tùng Chi vô cùng thẹn thùng, nói là lúc đó thật sự mất mặt gần chết.

Diệp Sở Sở nghe rồi cũng thấy có chút lo lắng.

Chị ba Triệu an ủi nói: “Thím sáu à, em đừng nghĩ nhiều, sinh con chính là việc phải đi qua quỷ môn quan một vòng, chỉ cần người lớn và đứa nhỏ đều bình an thì còn tốt hơn bất cứ thứ gì khác, ai cũng sẽ không cười đâu, hơn nữa cũng chỉ là con người tạo ra mà thôi, lúc ban đầu thì chị không có, sinh Mã Đản với Nhị Nha thì đều là sinh rất thuận lợi, còn có cả chị cả với chị tư của em, bọn họ cũng không có, đều sinh ở nhà cả, chị còn giúp việc cơ, chị cảm thấy chuyện quan trọng nhất chính là đi bộ nhiều vào, đây là chuyện rất quan trọng.”

Diệp Sở Sở gật đầu, nhờ vào lời này của chị ba Triệu mà cô cảm thấy được an ủi hơn rất nhiều.