Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 178: Tâm bệnh



Dĩ nhiên là chị hai Triệu và chị ba Triệu cũng nghe thấy lời nói đó.

Ngoài việc thở dài một tiếng, thì chị ba Triệu còn có thể nói gì được nữa? Chuyện này có muốn trách thì cũng trách người em dâu tư này mà thôi, vẫn còn chưa biết đứa con trong bụng là con trai hay con gái, mà đã cố gắng nói là con trai, gặp ai thì lập tức nói cho người đó biết, chẳng có trong số họ mong đợi chị ta sẽ sinh một bé trai, chỉ muốn thấy chị ta bị hụt hẫng.

Hôm nay, quả nhiên là chị ta đã bị hụt hẫng, không ngừng ngồi lau nước mắt ở trong phòng.

Mặc dù mọi người đồng cảm với chị ta, nhưng giờ nào còn gì để nói nữa, mọi người đều có cách sống của riêng bản thân mình mà phải không?

So với chị ba, thì chị hai lại cảm thấy buồn cười.

Bởi vì thằng tư trong nhà đã làm nhiều người bên ngoài ghét, khen cái bụng là thiên hoa loạn trụy, hôm nay thì hay rồi, là một đứa con gái.

Hơn nữa, chị hai cũng cảm thấy có hơi đắc ý.

Hiện tại, nhà họ Triệu của bọn họ chỉ có vỏn vẹn ba đứa cháu trai, hai đứa trong số đó là do chị ta sinh ra, tính ra chị ta đúng thật là người có công to lớn nhất nhà lão Triệu!

Còn cái thai của nhà chú sáu, chắc hẳn cũng là một đứa con gái, vừa hay cho làm bạn với nhà chú tư được.

Chị ta nghĩ, chắc hẳn nhà chú tư cũng mong đợi như vậy nhỉ?

Mặc dù tâm tư của chị ta không tốt, nhưng điều mà chị hai Triệu nghĩ lại không hề sai chút nào, đúng thật là chị tư muốn như vậy.

Chính chị ta đã hạ sinh một đứa bé gái, đây là một sự thật không thể nào vãn hồi được, thế nên chị ta vô cùng hy vọng Diệp Sở Sở - người em dâu này cũng sinh ra một bé gái, chỉ có như vậy thì tâm lý của chị ta mới có thể cân bằng lại được.

Hiển nhiên là lời này nhất định không thể cứ như vậy mà thốt ra khỏi miệng rồi.

“Anh thấy thím sáu sẽ sinh ra đứa nào nhỉ?” Buổi tối vào giờ ngủ, chị tư nói chuyện cùng với anh tư.

Anh tư mệt mỏi cả một ngày trời, nhưng khi nghe được lời này, anh ta cũng không hề tức giận mà đáp lại: “Em có tật xấu gì mà lại đi hỏi anh cái vấn đề này!”

Người anh chồng quan tâm tới người em dâu sinh ra đứa con trai hay con gái, anh ta có bệnh à?

Chị tư vẫn cố nói: “Em thấy cái bụng đó của em ấy chắc hẳn là một đứa con gái.”

“Vì em sinh ra một đứa con gái nên giờ em nói người ta sinh con gái?” Anh tư không nhịn được mà nói.

“Anh nói gì thế, anh chê em sinh ra con gái sao? Em sinh ra con gái, ai cũng đều trách em, này không phải là do hạt giống của anh không tốt sao?” Bây giờ chị tư rất nhạy cảm với cái đề tài này, chị ta lập tức xù lông lên.

“Hạt giống của anh làm sao mà không tốt được, là do đất của em không tốt, không tốt nên mới không trồng ra hoa màu được!” Anh tư không chút do dự mà oán trách lại chị ta.

Bây giờ đứa trẻ đã được sinh ra rồi, lại còn là một đứa con gái, anh ta không cần phải cẩn thận hơn nữa rồi.

“tư! Anh có phải là người không vậy hả?” Cuối cùng chị tư cũng tìm được chỗ phát tiết, chị ta khóc thét lên: “Đất của em không tốt, sao anh không nói hạt giống của anh không tốt đi, muốn thu hoạch hạt thóc mà hết lần này tới lần khác anh toàn trồng loại hạt đậu xanh, vậy có thể trách đất sao?”

Đừng nói, chị tư đúng thật là một nhân tài, chị ta đưa ra một ví dụ rất hay!

Anh tư cũng hết đường, anh ta lớn tiếng nói: “Sao em biết anh không gieo hạt thóc? Em thấy được sao? Rõ ràng loại của anh là hạt thóc, nảy mầm trên đất của em, em đây giống như mẹ em vậy!”

“Nửa đêm rồi mà còn giở trò ồn ào gì vậy!” Mẹ Triệu từ bên ngoài bước vào, và mắng: “Rảnh rỗi nên sinh tật? Rảnh rỗi như vậy thì ra đồng làm việc đi!”

“Mẹ, anh ấy trách con sinh ra con gái!” Chị tư bắt đầu khóc lóc kể lể với mẹ chồng.

Anh tư tức giận nói: “Anh trách em sinh ra con gái khi nào chứ, là em trách anh sinh ra con gái mà!”

Sau đó cả hai người bọn họ lại bắt đầu lôi cái vấn đề hạt giống với đất ra nói.

Giọng của mẹ Triệu run lên: “Hai đứa có nhịn được không? Nếu nhịn được thì bây giờ ra đồng làm việc để tiêu cơm một chút đi! Bận làm việc suốt cả ngày, buổi tối muốn ngủ một giấc cũng không yên, làm cái gì mà ồn ào? Chê sinh ra con gái thì hai đứa bóp chết nó đi, bóp chết hết đi, đừng giữ lại một đứa nào cả, hai đứa tiếp tục sinh con, cứ sinh ra con gái thì bóp chết đi, cứ như vậy đến khi sinh ra được đứa con trai!”

Bởi vì mẹ Triệu vừa phải chăm sóc cho con dâu đang ở cữ, vừa phải ra ruộng giúp thu hoạch lương thực, vậy nên bà đang cảm thấy rất mệt mỏi, tất nhiên là mệt mỏi sẽ sinh ra khó chịu và tức giận, lại thấy hai người bọn họ ồn ào, nên bà trực tiếp nổi đóa.

Hôm nay, Tam Nha và Tứ Nha vẫn đang ở nhà của chú sáu thím sáu của hai đứa, từ sau khi mẹ của hai chị em sinh ra thêm một cô em gái, thì hai chị em họ chẳng dám thở mạnh, lúc này lại nghe thấy bà của hai đứa đang mắng cha mẹ.

Anh tư và chị tư đều im lặng không nói gì.

Mẹ Triệu vẫn chưa nguôi giận, bà tiếp tục mắng: “Từng đứa một, lớn hết rồi, nếu có muốn gây gổ đánh nhau thì ra bên ngoài đi, đừng có cãi ở trong cái nhà này, ồn ào đến mức người khác không ngủ được! Còn nữa, mẹ nói cho hai đứa biết, mẹ và cha cũng chẳng có nói rằng hai đứa nhất định phải sinh con trai, cũng chưa từng nói hai đứa không sinh ra con trai thì không được, lại càng không có chuyện bảo hai đứa nhất định phải sinh con trai để nối dõi tông đường cho nhà họ Triệu, đừng nói là vợ chồng lão Nhị có con trai, rồi bọn họ không có con trai, toàn sinh ra con gái, nói vậy có thể làm gì được? Không sống nữa à? Cũng đâu phải là ông bà già bảy mươi tám mươi không thể sinh nữa đâu, gì mà cứ nhai đi nhai lại mãi!”

Mẹ Triệu mắng hai vợ chồng họ một trận, rồi nghỉ ngơi một chút để lấy lại hơi, lúc này bà mới nhìn về phía của chị tư mà nói: “Nhà chú tư, nếu con có ý kiến gì với bà mẹ chồng này thì con mau nói đi, bảo mẹ để của con tới chăm sóc con, đừng có gây chuyện!”

“Mẹ, con không có ý kiến gì với mẹ, con cũng không cần mẹ con tới chăm sóc cho con.” Chị tư vội vàng nói.

Trong nhà có nhiều đồ ăn ngon như vậy, nếu mẹ của chị ta mà tới, thì không phải mẹ chị ta sẽ đem hết cho em trai của chị ta sao?

Vậy thì chị ta có còn sống qua ngày được không!

“Không sao, để qua hết tháng ở cữ của con, chăm sóc đứa trẻ chi thật tốt, đừng để ngày tháng tốt lành đi mất, trời gây thì mưa, người gây thì sinh họa, làm ra chút chuyện tới là tốt?” Mẹ Triệu vừa dạy dỗ con dâu xong, lại tới dạy dỗ con trai: “Còn con, ngươi, hoa màu ngoài đồng còn đang chờ thu hoạch đấy, người ta vội đi ngủ để lấy lại sức, còn con thì ngược lại, ở nhà gây gổ với với vợ, không cần hoa màu nữa à?”

“Mẹ, mẹ đừng tức giận, mẹ về ngủ đi, chúng con cũng ngủ.” Anh tư buồn bực nói.

Mẹ Triệu cũng không nhiều lời nữa, bà thốt ra một câu mau ngủ đi rồi nhanh chóng rời đi.

Hai người bọn họ, không ai nói lời nào nữa, mỗi người một góc.

Chị tư vừa nằm xuống, nhìn tấm rèm, chị ta lại bắt đầu để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh, nhìn xem kìa, nếu chị ta mà sinh con trai, thì chắc chắn mẹ chồng chị ta sẽ không mắng chị ta như vậy rồi.

Dù thế nào thì cũng sẽ nể mặt con trai, nhưng mà chị ta không có con trai, chị ta chỉ có ba cô con gái.

Mặc dù mẹ đẻ chị ta bảo ghét bỏ chị ta, nhưng bà ấy nói không sai.

Cả đời này, người phụ nữ không có gì cũng được, duy chỉ có thứ không thể không có, chính là con trai, nó là hơi thở, là mạng sống của phụ nữ!

Suy nghĩ của chị tư, bản thân mẹ Triệu là mẹ chồng nên dĩ nhiên bà biết.

Mặc dù bà đã dạy dỗ hai vợ chồng họ, nhưng khi bà quay về phòng, bà vẫn không nhịn được mà khẽ thở dài.

Cha Triệu nói: “Bà thở dài gì nữa, mau đi ngủ đi, mấy ngày qua cũng không dễ dàng gì với bà.”

“Không phải là tôi đang thở dài vì nhà chú tư sao, bây giờ mọi chuyện lại càng đi vào ngõ cụt rồi, tôi cũng sắp sinh tâm bệnh rồi. Tôi thấy cái thai lớn của Sở Sở, mười phần thì có tới tám chín phần là một đứa con trai rồi, đến lúc đó, thấy đứa con đầu lòng của Sở Sở là con trai, mà con bé thì cả ba lần đều sinh ra con gái, hẳn là con bé sẽ phải lau nước mắt rồi.” Mẹ Triệu nói.

Cha Triệu mặc kệ nhà chú tư, ông chỉ quan tâm tới nhà chú sáu, ông hỏi: “Bà có thể nhìn ra được sao? Cái thai của con dâu chú sáu thật sự là một đứa bé trai ư?”

“Tôi không nhìn lầm được.” Mẹ Triệu nói: “Xem con bé ăn nhiều biết bao nhiêu? Mỗi ngày đều ăn cá, thịt, và cả trứng, nhưng tôi không thấy cái bụng của con bé to bự lên, dù cũng lớn, hồi đó khi tôi mang thai lão Nhị, cả mấy đứa sau cũng như thế đấy.”

“Thôi quên đi, khi đó đâu có gì ăn, tôi đi kiếm một ít lương thực về cho bà cũng không dễ dàng gì, sao có thể so với cuộc sống bây giờ được.” Cha Triệu nói.