Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 183: Sở Sở dạy khỉ



"Này đều bán không được." Cảm xúc Mạnh Đại có chút trùng xuống.

Cha kế cho cậu ta quản lý cái vườn trái cây này, nói cách khác, chi phí nhận thầu để cậu ta tự mình gánh vác, đương nhiên, tiền lời cũng là của cậu ta, điều kiện duy nhất của cha kế đưa ra cho cậu ta là, kết hôn chia nhà thì trong nhà sẽ không chia ra đồng nào, sinh lão bệnh tử cũng không liên quan gì đến trong nhà.

Mạnh Đại hiểu, cha dượng dù sao cũng chỉ là cha dượng, không thể trông cậy vào, cậu ta chỉ có thể dựa vào chính mình, mày vườn trái cây này cũng là miếng cơm duy nhất của cậu ta, bởi vì cậu ta chỉ có một mảnh đất này, còn mảnh đất của mẹ cậu ta thì thuộc về cha dượng.

Một mảnh đất tám mẫu có khả năng làm gì? Cho nên cậu ta đem hy vọng của mình ký thác hết vào vườn trái cây, đáng tiếc trái cây còn không đáng giá, không đáng giá không nói, lại con bị đám khỉ kia đến phá.

Triệu Văn Thao là người khéo léo, giúp đỡ Mạnh Đại nhặt trái cây xong rồi, đi theo Mạnh Đại đi tới chỗ ở của cậu ta, chính là một gian túp lều coi như là phòng ở.

Bên ngoài đóng mấy cây cọc gỗ, ở trên che một tấm vải bố và giấy dầu, phía dưới sắp xếp có chút tồi tàn, mấy cái sọt liễu, bên trong đều là trái cây, lê, quả đào, táo, sơn kinh tử, quả thu hải đường.

Mỗi một quả đều cũng có hai ba loại, có quả thì ngon ngẻ không có vết xước, có quả thì nát, còn có quả vì chín quá nên rụng xuống, ở nông thôn người trông coi gọi là Thanh đính tử.

Triệu Văn Thao nhìn thấy cái chum nước bên cạnh, mang mấy quả qua đó rửa sạch, thật đúng là không tồi, giòn tươi còn mọng nước, ngọt ngào rất ngon miệng.

"Giống trái cây này không tồi đấy." Triệu Văn Thao khen nói.

Mạnh Đại được khen đương nhiên rất vui, nói: "Bên này nước đầy đủ, mùa xuân tôi còn lên núi đào một ít đất mùn để về bón cây."

"Cậu chăm sóc vườn cây này rất tận tụy." Triệu Văn Thao nghe vậy nói.

"Ừm, cha tôi đã trồng giống cây ăn quả, ông ấy còn có thể chiết cây." Mạnh Đại theo bản năng nói, nói xong trầm mặc.

Triệu Văn Thao nhớ rằng từng nghe cha mẹ nói cha ruột của Mạnh Đại là chết bệnh, mẹ Mạnh Đại không còn cách nào mới mang theo Mạnh Đại tới trong thôn bọn họ, Mạnh Đại cũng bởi vậy theo hj của cha dượng, tuy nói trẻ con thì mau quên, nhưng lớn như vậy cái gì cũng biết, chắc chắn trong lòng không muốn.

"Cậu tính làm thế nào đây, mấy quả này cũng không để lại được." Triệu Văn Thao đành chuyển đề tài.

Mạnh Đại lắc đầu, cậu ta cũng không biết, nơi xa nhất cậu ta đi cũng chỉ có chợ trong thị trấn, nơi đó bán không tốt, cậu ta cũng không biết nên làm thế nào.

"Như vậy đi, con khỉ nhỏ của tôi làm cậu bị tổn thất, tôi giúp cậu bán trái cây, coi như bồi thường cậu được không?" Triệu Văn Thao ăn xong rồi tiêu sái ném hột ra ngoài, nói.

Mạnh Đại sững người, nói: "Giúp tôi bán trái cây, giúp thế nào được?"

Triệu Văn Thao nói: "Có hai phương án, một cái là, tôi mua trái cây của cậu. Cái thứ hai là, tôi mang cậu đi vào thành phố bán, tôi giúp cậu cố gắng bán ra với giá tốt nhất, sau đó chia cho tôi một phần lợi nhuận."

Cho dù khỉ có gây tổn thất, hắn phải bồi thường, cũng sẽ không bồi thường không công, tiền dầu, tiền xe hỏng hóc, thời gian, đây đều là chi phí đó.

Hơn nữa phong cách làm người làm việc của Triệu Văn Thao, cũng chưa từng có cái loại quan niệm sẽ quá tận tụy với một người, không tệ lắm là được rồi.

Mạnh Đại đã có chút kích động, cho dù chọn phương án nào cũng đều có lợi cho cậu ta.

Vừa muốn há mồm, Triệu Văn Thao còn nói thêm: "Tôi đề nghị cậu đi theo tôi để bán, như vậy cậu có thể mở rộng kiến thức với thế giới bên ngoài, rèn luyện một chút, dù sao tôi giúp cậu là có hạn, về sau như thế nào là dựa vào chính cậu, nếu cậu có thể tự mình đẩy mạnh tiêu thụ trái cây của mình, vậy thì cậu đã có thể đứng ra đảm đương một mình, cậu nói có phải hay không?"

Mặt Mạnh Đại đỏ lên, thở hổn hển nói: "Tôi...... Tôi được không?"

"Sao lại không được? Tay chân lành lặn, lại không ngốc, có gì mà không được, hơn nữa, tôi không phải đã nói rồi sao, lúc này đây tôi giúp cậu đi bán, cậu xem tôi bán thế nào rồi ghi nhớ, lần sau cứ làm như thế, đi không?" Triệu Văn Thao nói.

Đi ra ngoài mở mang kiến thức, đây là sự hấp dẫn mỗi một người trẻ tuổi đều không thể kháng cự, Mạnh Đại cũng không ngoại lệ.

"Đi, tôi, tôi nên làm cái gì?" Mạnh Đại kích động đến nỗi không biết nói cái gì cho phải.

"Cậu cứ chuẩn bị trái cây sắp bán cho tốt đi, phân loại ra, quả nào tốt thì tách ra, đến lúc đó chúng tq lấy giá cả khác nhau để bán." Triệu Văn Thao nói.

"Thứ xấu cũng có thể bán?" Mạnh Đại nhìn một nửa trái cây xấu kia.

Triệu Văn Thao nở nụ cười, cười đến vô cùng xán lạn, nói: "Vì sao loại quả xấu không thể bán? Quả xấu có cách bán của quả xấu. Được rồi, cậu làm đi, tôi đi tìm con khỉ nhà tôi đây!"

Triệu Văn Thao đi được một lúc, Mạnh Đại mới phản ứng kịp, tràn trề nhiệt huyết đi chuẩn bị.

Triệu Văn Thao tìm một vòng cũng không tìm được khỉ nhỏ, gọi khản cả giọng cũng không có âm thanh đáp lại, trực tiếp tự mình về nhà.

"Anh về rồi, Tài Tài đâu?" Diệp Sở Sở không thấy con khỉ nhỏ hỏi một tiếng.

Triệu Văn Thao liền kể chuyện con khỉ nhỏ phá hoại vườn trái cây của nhà người ta cho vợ mình nghe.

Diệp Sở Sở nói: "Chờ nó đã trở lại để em nói với nó, anh có xin lỗi người ta chưa? Có bồi thường trái cây hư hại cho người ta không?"

Triệu Văn Thao cười nói: "Không bồi thường, nhưng mà anh nghe nói vườn trái cây của cậu ta bán không tốt, anh định dẫn cậu ta đi ra ngoài bán."

Diệp Sở Sở biết trong lòng hắn đều có tính toán nên không nói gì.

Lúc này Tiểu Bạch Dương tỉnh dậy, bé đang trừng mắt chơi trong phòng.

Mắt cậu bé giống Diệp Sở Sở, vừa to vừa tròn, đen láy, nhìn thấy có vẻ rất có thần.

Triệu Văn Thao đi tới trêu đùa với con trai, cười nói với Diệp Sở Sở: "Vợ, em xem con chúng ta tương lai thì làm gì là tốt nhất?"

Diệp Sở Sở nói: "Chờ nó trưởng thành thì để nó tự làm theo ý mình, nó muốn làm gì đều được."

Triệu Văn Thao nói: "Chờ đến khi Tiểu Bạch Dương của chúng ra trưởng thành, đưa đi nhập ngũ đi?"

Diệp Sở Sở cười cười, nói: "Bây giờ còn sớm, cũng phải là chuyện của hơn mười hai mươi năm nữa."

Con khỉ nhỏ không bao lâu thì tự mình quay lại, nhỏ nhẹ đi đến giường lò, đứng bên cạnh Diệp Sở Sở và Tiểu Bạch Dương.

Diệp Sở Sở cười nói: "Nghe Văn Thao nói, mày chạy qua vườn trái cây ăn?"

"Khì Khì." Con khỉ nhỏ có chút lo lắng sợ nữ chủ nhân mắng nó.

"Trái cây này đều là do người ta trồng lấy, người ta cần nhờ chút trái cây này để kiếm ta, chúng ta không thể đi tùy tiện hái của nhà người ta, nếu như lần sau mày muốn ăn, thì lấy tiền ở đây mà trả." Diệp Sở Sở cho nó một cái túi nhỏ, bên trong để một ít tiền xu.

"Khì khì." Con khỉ nhỏ nhận lấy.

"Em biết Tài Tài hiểu chuyện mà." Diệp Sở Sở cười cười.

Con khỉ nhỏ cầm lấy cái túi nhỏ dắt lên người, hiển nhiên rất vui vẻ, lần sau qua đó ăn trái cây, nó liền trả thù lao, sau đó nó ghé vào giường lò xem Tiểu Bạch Dương.

Ngày hôm sau mẹ Diệp lại tới đây.

Trong nhà hết thảy đều tốt, không gì phải lo lắng, cho nên mẹ Diệp liền lại mang theo trứng gà đến đây để chăm sóc con gái mình đang trong tháng.

Trong tháng là chuyện vô cùng quan trọng của cả đời con gái, qua loa không được, tuy rằng mẹ Triệu làm mẹ chồng không tồi, nhưng mẹ Diệp vẫn là cảm thấy tự mình đi là tốt nhất.

Mẹ vợ đến đây, lại còn có mẹ ruột mình lại đây hỗ trợ, Triệu Văn Thao cũng không lo lắng nhiều cho vợ mình.

Cho nên hôm nay lái xe mang theo Mạnh Đại và trái cây của cậu ta vào trong thành phố, đi thẳng đến đại lý lần trước, lần trước đã mua bán sản vật địa phương ở chỗ này.

Mà quan trọng nhất là, Triệu Văn Thao và nhân viên tên là Lí Thúy rất thân thuộc với nhau.

Đã từng mua thỏ của Triệu Văn Thao, nữ nhân viên Lí Thúy cũng rất thích ý tiếp đãi Triệu Văn Thao.

"Đồng chí Lý, tôi đến đây, lần này tôi mang theo nông sản địa phương của nhà tôi tới, là trái cây, các người có mua không?" Triệu Văn Thao cười nói.