Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 198: Cảm động và lộ vẻ xúc động



Anh rể Lưu tùy tiện lượm cây ngô, đều rất lớn rất to, cân nhắc một lúc, nặng trình trịch, lại nhìn kỹ những cây ngô khác rồi gật đầu: "Khoan hãy nói, có lẽ thật sự có thể đạt được năm nghìn kilogam đấy."

Triệu Văn Thao nói: "Tuy là phân hóa học đắt nhưng sử dụng cũng rất tốt. Có điều em nghe nói thứ này mà bón nhiều thì đất sẽ bị cằn cỗi, không biết có phải là thật hay không."

Anh rể Lưu càng không biết đến chuyện này. Ở thời đại này phân hóa học vẫn là thứ rất hiếm có, tất cả mọi người đều không hiểu, giữ thái độ hoài nghi và lo tốn tiền mà không có hiệu quả chứ chả quan tâm đến việc có tác dụng phụ hay không.

Hai người trò chuyện về ngô rồi Triệu Văn Thao dẫn anh rể Lưu đi xem thỏ.

Có thể nói Triệu Văn Thao đã dốc lòng dốc sức vào việc nuôi thỏ, mỗi tối mỗi sáng đều quét tước, nước sạch, cỏ khô sạch, cộng thêm bữa phụ, vì vậy thỏ đều phát triển mập mạp.

"Anh rể, đây là của cải chủ yếu của em đấy.” Triệu Văn Thao nói rất thản nhiên.

Anh rể Lưu trông thấy từng hàng lồng sắt thỏ cũng hơi giật mình. Anh ta nghe hai bác trở về nói Triệu Văn Thao nuôi thỏ rồi, cho rằng chắc cũng chỉ mười mấy con thôi, không ngờ lại nuôi nhiều như vậy!

"Em nuôi nhiều như vậy không sinh bệnh à?" Anh rể Lưu hỏi.

Ở nông thôn không dám nuôi trồng, nguyên nhân lớn nhất chính là sợ sinh bệnh, thứ này vừa chết là chết ráo cả, không phải là chuyện đùa đâu.

Triệu Văn Thao nói: "Sao lại không sợ được ạ? Cho nên mỗi ngày em đều quét tước hai lần, nước đều là nấu sôi, cỏ cũng phải phơi khô, cũng không nuôi thời gian quá dài, tàm tạm rồi là bán ngay. Cho đến bây giờ vẫn chưa sinh bệnh đâu ạ, nuôi những con vật sống là tốn sức nhất.”

Anh rể Lưu gật đầu: "Em nói phải, gì cũng không tốn công bằng nuôi con vật sống.”

"Anh rể, bác hai nói với em là anh định mua lợn mẹ sinh lợn con để bán. Em không dối gạt anh, em không có tiền cho anh mượn đâu. Anh đừng thấy bây giờ em ở căn nhà khang trang này, nhưng em toàn đi vay cả đấy, em còn chưa trả được hết nợ đâu. Nhưng chúng ta đều là người mình, anh muốn làm việc chính thì em cũng không thể không ủng hộ anh, đúng không ạ? Nhưng em chỉ có thỏ, nếu anh muốn bắt thỏ về nuôi trước, nếu như cảm thấy tốt muốn tiếp tục nuôi thì đến lúc đó hãy qua bên em lấy nhiều hơn về nuôi cũng được, còn nếu như cảm thấy không bán được nhiều tiền thì lại làm việc khác. Anh rể thấy thế nào?" Triệu Văn Thao nói thẳng.

Anh rể Lưu cũng đoán được, nhìn hai chiếc sân này rồi lại nhìn căn nhà này, suy nghĩ lại về thời gian Triệu Văn Thao đi buôn bán đã biết chuyện như thế nào rồi.

Cha mẹ vợ anh ta trở về cũng có nói qua việc này.

Nông dân nào kiếm được tiền dễ dàng như vậy!

"Văn Thao à, mẹ về đã nói với anh chuyện mượn em tiền rồi. Thực ra anh không bảo bà ấy về vay tiền đâu. Anh cần tiền, sao có thể để ông bà già mở miệng được chứ? Là bà ấy nghe anh và chị em bàn bạc muốn mượn tiền mua lợn nái rồi mới trở về vay tiền. Bà ấy chỉ lo lắng cho cuộc sống của bọn anh thôi.” Anh rể Lưu thành khẩn nói.

Lời nói này rất xuôi tai, Triệu Văn Thao âm thầm gật đầu, ấn tượng đối với anh rể Lưu cũng không tệ lắm.

"Anh rể, vậy ý của anh thế nào?" Triệu Văn Thao hỏi.

Anh rể Lưu nhìn thỏ rồi nói: "Trước đây anh từng nuôi lợn ở trong đội, chăm sóc tốt cho mấy ổ lợn mẹ nên biết làm thế nào, nhưng chưa từng chăm thỏ bao giờ, trong lòng không chắc chắn.”

Anh rể Lưu định nuôi lợn nái già cũng là vì đã từng nuôi nên có kinh nghiệm, dù sao con người đều sẽ chọn việc quen thuộc để làm.

"Nhưng anh muốn thử xem, trước tiên anh bắt mấy con ở chỗ em trở về, nếu thực sự không được thì anh lại tìm em nhé?" Nhưng anh ta vẫn quả quyết quyết định.

Bây giờ anh ta đã ra ngoài nhưng anh ta biết, trong thôn không có mấy người tôn trọng anh ta, anh ta thật sự muốn làm được chút sự nghiệp.

Triệu Văn Thao nói: "Được! Anh rể, em dám nói thỏ chắc chắn dễ nuôi hơn lợn, còn nhanh lớn nữa chứ. Anh cứ nuôi là sẽ biết. Còn về nguồn tiêu thụ thì anh không cần lo lắng, đến lúc đó anh muốn thì bản thân sẽ có đường thôi. Anh muốn đi bán, nếu không được thì bên em sẽ thu mua cho anh, anh chỉ cần nuôi thật tốt là được.”

Hai người nói chuyện với nhau, Diệp Sở Sở cũng đã làm cơm xong.

Diệp Sở Sở còn đi gọi cha Triệu mẹ Triệu sang, người một nhà cùng lên bàn ăn cơm.

Bây giờ còn chưa lạnh quá, các loại rau xanh đều có thể ăn, Diệp Sở Sở bèn xào tám món.

Ớt xào thịt, cải trắng xào thịt, miến trứng gà, rán cà tím, sợi khoai tây trộn, nộm củ cải, nộm dưa leo, cà chua trộn đường, cộng thêm một món canh trứng.

Có chay có mặn, còn xếp thành hình, chén dĩa màu trắng, đồ uống rượu bằng sứ Thanh Hoa, bàn màu gỗ thô, thực sự là vừa vui lòng vừa vui mắt.

Cha Triệu mẹ Triệu thấy thế đều cảm thấy vợ thằng sáu đúng là nể mặt.

Anh rể Lưu nhìn thấy màu thức ăn thì rất cảm động và lộ vẻ xúc động.

Anh ta là người đã từng ngồi tù, vợ đợi anh ta mười năm, người nhà vợ lại càng đối xử trọng hậu với anh ta chứ không chướng mắt anh ta như người trong thôn mình. Việc này làm trong lòng anh ta ấm áp hơn.

Cũng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải khiến cuộc sống tốt đẹp hơn!

Triệu Văn Thao biết tính tình vợ mình, biết vợ hắn làm như vậy hoàn toàn theo lễ phép. Bất kể trước đây ông anh rể này đã làm những gì thì đây cũng là lần đầu tiên đến nhà, không thể qua loa có lệ, tôn trọng người khác chính là tôn trọng chính mình.

Vợ mình chính là người phóng khoáng như vậy chứ không có hẹp hòi!

Lúc ăn cơm, chị tư tới tìm mẹ Triệu.

Chủ yếu chỉ qua đây hỏi xem buổi chiều mẹ Triệu có thời gian đi trông Ngũ Nha hộ hay không. Chị ta phải ra ruộng thu hoạch khoai tây, để Tam Nha Tứ Nha trông thì thấy hơi lo lắng.

Nhưng khi nhìn thấy bàn đồ ăn này thì chị ta hơi ngây người ra.

Chị ta ở cùng với mẹ Triệu cha Triệu nên tất nhiên biết được anh rể Lưu tới, cũng biết anh rể Lưu mới ra tù, trong lòng chị ta phản cảm đối với người như vậy. Người ở tù còn có thể lui tới nữa à, dính vào thì sao mà tốt được? Xui xẻo lắm.

Cho nên chị ta chào hỏi anh rể Lưu cũng chỉ qua loa có lệ.

Nhưng không ngờ rằng vừa sang đây đã thấy Diệp Sở Sở làm một bàn lớn đồ ăn như thế. Chị ta nghĩ thầm, liệu có phải cô em dâu này của chị ta không biết thân phận của anh rể Lưu này hay không?

Bằng không thì sao vẫn chiêu đãi như thế?

Chị ta cảm thấy cần phải nhắc nhở cô em dâu này chớ có ngớ ngẩn.

"Chị tư, chị ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ăn luôn ở đây đi.” Diệp Sở Sở thấy chị ta tới thì cũng nói.

"Chị ăn rồi, mới vừa ăn xong. Thím sáu ra đây, chị nói với em mấy việc của bọn trẻ.” Chị tư lôi kéo Diệp Sở Sở đi ra đứng ở cửa chính rồi mới lên tiếng: "Thím sáu này, thím có biết anh ta từng vào tù không?"

Diệp Sở Sở sửng sốt một lát liền hiểu ra ý của chị tư, đúng là biểu cảm ghét bỏ của chị tư quá rõ ràng rồi.

"Biết chứ ạ, lần trước bác hai đến đã nói rồi, trước kia mẹ cũng từng nói việc này.” Diệp Sở Sở gật đầu nói.

"Vậy em có biết anh ta phạm tội gì mới vào tù không?" Chị tư nói: "Chị nói cho em biết nhé, là đánh bạc đấy, còn đánh nhau với người ta nữa, đánh người ta đến tàn phế nên bị xử mười năm đấy!"

"Em biết mà.” Diệp Sở Sở không biết chuyện năm đó nên khó mà bình luận, chỉ nói: "Người cũng có lúc phạm sai lầm, bây giờ ra tù rồi, cũng phải cho người ta một cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời chứ, hơn nữa cũng là thân thích cơ mà.”

"Lời này không sai, suy cho cùng cũng là thân thích, nhưng thân thích như vậy có ích lợi gì chứ? Thím sáu ơi, có phải anh ta tới tìm các em vay tiền không?" Chị tư ra vẻ tôi cái gì cũng biết.