Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 211: Chỉnh sửa thành tiểu phẩm!



"Không phải ngay từ đâu tôi đã quen các cậu hay sao? Tôi cũng không thân quen với những người khác, Tần Minh, cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không để cậu hỗ trợ không công, sau khi hoàn thành tôi ninh thỏ cho cậu ăn, trù nghệ của tôi, tôi nói cho cậu hay, tuyệt đối làm cậu cả đời khó mà quên!"

Tần Minh bị lời nói của Triệu Văn Thao chọc cười: "Anh thật đúng là, ai! Được rồi, nhưng mà tôi không biết viết kịch, Cao Tường cũng không, chúng tôi toàn xướng những bộ kịch cũ, anh bảo chúng tôi diễn cái mới, như vậy trong thời gian ngắn không diễn được thi thế nào? Còn nữa, ngày mai diễn “Hằng Nga bôn nguyệt” con thỏ của anh phải làm sao?"

"Không có việc gì, tôi sẽ hỗ trợ đóng góp ý kiến, hai người đồng ý là được, ngày mai con thỏ của tôi sẽ không xuất hiện, chờ chúng ta diễn, thì lại đưa lên. Về chuyện này, vở diễn thỏ của tôi mà diễn được, thì diễn ở thôn chúng tôi xong cũng phải đi diễn ở các thôn khác." Triệu Văn Thao nhắc nhở nói.

"Này anh phải nói với đội trưởng của chúng tôi, tôi nói cũng không có tác dụng gì." Tần Minh nói.

"Không thành vấn đề. Vậy thì hiện tại tôi nói chuyện chúng tôi nuôi thỏ, cậu nghe một chút rồi xem nên diễn thế nào." Triệu Văn Thao nói.

Tần Minh sửng sốt, cái này thì anh nói đi, nghe một chút thử.

Triệu Văn Thao mà bắt đầu kể, bởi vì đều là chuyện tự mình trải qua, hắn kể chuyện lưu loát không hề có trở ngại, hắn thao thao bất tuyệt, nói đến tận khi vở kịch sáng cũng đã được xướng xong, Cao Tường diễn xuất xong quay về.

"Ha ha ha!"

Tần Minh bị Triệu Văn Thao nói đến nỗi cười chẳng ngừng được, Cao Tường tiến vào liền nhìn thấy Tần Minh vẫn đang cười.

"Các người đang nói cái gì mà vui vẻ thế?" Cao Tường buồn bực nói.

Triệu Văn Thao quay đầu lại nhìn Cao Tường, cừ thật, chỉ là cởi đồ diễn ra, trang điểm còn chưa xóa, vậy mà gương mặt kia vẫn diễm lệ như vậy, một cậu con trai mà mang gương mặt hại nước hại dân như thế này thì con gái nhà người ta sống thế nào được?

"Tôi nói cậu Cao này, cậu thật sự là giống như nhân vật trong vở kịch miêu tả đó, thiên sinh lệ chất khó có được." Triệu Văn Thao cười ha ha trêu chọc đối phương một câu.

Cao Tường liếc hắn một cái, nhưng cho dù nhìn như thế nào thì giống như đang ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ: "Các người rốt cuộc là nói gì vậy?"

Tần Minh vội nói mọi chuyện một lần.

Cao Tường sửng sốt, diễn vở mới, ra vẻ đăm chiêu nhìn Triệu Văn Thao: "Anh còn hiểu biết về diễn?"

"Không biết!" Triệu Văn Thao vội vàng lắc đầu.

"Không hiểu thì anh muốn diễn cái gì?" Cao Tường không biết nên nói gì.

"Tôi hiểu cách nuôi thỏ." Triệu Văn Thao đúng lý hợp tình nói.

Cái này chẳng những là Tần Minh, hay là Cao Tường cũng nhịn không được nở nụ cười.

"Anh thật đúng là thú vị, anh hiểu chuyện nuôi thỏ thì có quan hệ gì với diễn?" Cao Tường cười nửa ngày nói.

"Tôi muốn diễn là diễn về con thỏ, sao lại không có liên quan?" Triệu Văn Thao nói: "Hơn nữa, vở cũ không phải cũng đang kể một câu chuyện xưa sao, vở mới cũng là chuyện xưa, có gì bất đồng?"

"Nhưng mà câu hát đâu?" Cao Tường hỏi ngược lại.

"Câu hát không nghĩ ra được thì ít hát đi tí, có thể nói." Triệu Văn Thao nói.

Tần Minh vỗ đùi: "Tôi biết rồi, anh có thể diễn thành hình thức hát kiểu Nhị Nhân Chuyển!"

"Hát kiểu Nhị Nhân Chuyển người quá ít, không sinh động." Triệu Văn Thao phản đối.

Hắn biết hát kiểu Nhị Nhân Chuyển, cũng từng xem, nhưng cảm thấy hình thức này cùng với cái mình muốn không phù hợp.

"Các người không cần phải quá khắt khe, chỉ cần có thể hát thì hát, không thể hát thì nói, chuyện làm giàu từ nuôi thỏ vậy, dùng hình thức diễn xuất là được!" Triệu Văn Thao nói đích thực rõ ràng.

Này nếu đặt ở vài năm sau, tất cả mọi người sẽ hiểu như thế nào là biểu hiện, thế nào là tiểu phẩm thôi!

Nhưng giờ không phải vài năm sau, hiện tại mọi người còn không biết vì sao lại gọi là tiểu phẩm, cho dù biết, hài kịch và hí kịch vẫn là hai việc khác nhau, Cao Tường và Tần Minh vẫn rất khó làm.

Nhưng mà, cũng may mọi người không biết vì sao gọi là tiểu phẩm, không có đối lập, hai người không biết không sợ, người xem cũng sẽ không khủng hoảng, sau khi chiến đấu hăng hái nửa ngày, thật đúng là xoay xở ra một vở: “Lấy thỏ vi môi” (lấy thỏ làm mối).

Tên này thật sự không có gì đặc biệt, Triệu Văn Thao cũng không quá vừa lòng.

Nhưng hai người kia nói tên này phù hợp với tình tiết câu chuyện, đã nói thế này, Triệu Văn Thao cũng chỉ có thể đồng ý, hai người bắt đầu tập luyện.

Cốt truyện cũng không phức tạp, ngoài hai diễn viên chính ra, cộng thêm hai khách mời nữa là được.

Triệu Văn Thao nhìn bọn họ tập luyện hai lần, bắt đầu rất tốt, còn có chút thú vị, xem đi xem lại hắn cũng không có kiên nhẫn, đứng dậy về nhà.

Diệp Sở Sở ôm con trai mình xem diễn một hồi, hai chị em dâu nhà họ Diệp đến đây, cô mời chị dâu về nhà ngồi chơi.

Cha Diệp cùng hai anh trai lên núi lâu lấy củi, nói buổi tối qua xem phim chiếu bóng tiếp.

"Đêm qua sao lại không tới?" Diệp Sở Sở vào nhà lấy nước với quả ra.

"Cũng muốn đến nhưng lại bận việc, Sở Sở, bọn chị đến xem diễn, thuận tiện đến thăm em." Chị cả Diệp nói.

"Đúng vậy, bọn chị còn chưa đến thăm nhà mới của em đâu." Chị hai Diệp vừa nói nói, vừa nhìn xung quanh nhà: "Vẫn đang rất bận, không rảnh tay nổi. Nhà này của em tốt thật đấy!"

Hai người chị dâu đất nhiều, lại có nhà ở, còn có con trai, một năm này bận rộn vô cùng.

"Tốt thì tốt thật, nhưng mà vẫn thiếu nợ, tiền nào của nấy thôi, uống miếng nước ấm người một tí." Diệp Sở Sở ôm con trai mình ngồi trên giường lò, cười nói nói: "Giữa trưa các chị ở lại đây ăn cơm đi."

"Không ăn ở đây được, trong nhà không rảnh việc." Chị cả Diệp nói: "Con trai rồi người lớn, gia súc đều cần bọn chị."

"Để qua trưa bọn chị lại đến, cũng không xa, đi mấy bước là tới." Chị hai Diệp nói.

Diệp Sở Sở cũng không khuyên nữa, cô biết trong nhà hai người chị dâu đều nuôi gà với lợn.

Anh lên núi lấy củi trở về mệt chết đi được, cũng không nấu cơm nổi, còn có con trai với cha Diệp, mẹ Diệp không ở nhà, một đống chuyện cũng chỉ có thể dựa vào hai người chị dâu giúp đỡ trông coi.

Phụ nữ nông thôn chỉ cần khi kết hôn, vậy đã thành người bị buộc chặt với trong nhà, không có thời gian thuộc vể mình nữa.

Uống hết hai ly nước đường, hai người chị dâu lại đi xem diễn.

Diệp Sở Sở cảm thấy chị dâu khó có khi mới đến một lúc, cho dù không ở lại ăn cơm, cũng nên làm chút gì đó để các chị mang về, không để người không về.

Để con trai lên xe nôi, để ở nơi trong tầm mắt của cô, Diệp Sở Sở bắt đầu làm đồ ăn.

Xe nôi là Triệu Văn Thao ở mua ở trong phố, thứ đồ này rất tốt, đi ra ngoài đi bộ đặt con ở trong xe đẩy đi là được, nếu không ôm mãi thì vừa đau tay mà eo cũng đau.

Sự thật chứng minh, thứ này cũng quả thật không tồi, con trai ngồi trong xe, có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, cũng có thể rảnh tay mà làm việc, hơn nữa con cũng không khóc.

Diệp Sở Sở nghĩ nghĩ, làm mấy cái bánh đường để chị dâu cầm lại đi, các chị trở về nấu chút cháo cho thêm chút dưa muối là được, bớt việc.

Triệu Văn Thao trở về, Diệp Sở Sở đã đem bánh đường đi ra.

"Vợ ơi, trưa ăn bánh đường à?" Triệu Văn Thao trước rửa tay rồi ôm Tiểu Bạch Dương trong xe tung lên cao cao, hỏi.

"Chị dâu cả với chị dâu hai của em đến xem diễn, các chị ấy không rảnh ở đây ăn cơm, em làm bánh đường để các chị cầm về. Vừa lúc anh đã trở lại, anh trông con đi, em đưa đến cho mấy chị ấy, sợ chậm mấy chị lại về nhà mất." Diệp Sở Sở nói xong sắp xếp bánh định đi.

"Được, em đi đi, anh đi trông con. Tiểu Bạch Dương, con muốn chơi với cha không?" Triệu Văn Thao hôn con mình.

Tiểu Bạch Dương cười đến vung vung hai cánh tay nhỏ xíu.

Đứa nhỏ này đặc biệt ngoan ngoãn, cơ bản không khóc, nhìn thấy Diệp Sở Sở cầm bánh đi rồi, cũng chỉ vươn tay nhỏ nhỏ chỉ chỉ rồi ê a mấy tiếng.