Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 215: Lừa dối thành công



Ăn cơm xong, Triệu Văn Thao liền theo Cao Tường và Tần Minh đi tìm lãnh đạo của đoàn kịch, còn là một nhân vật đứng đầu.

Kế tiếp, dưới sự chứng kiến của Cao Tường và Tần Minh, hắn bắt đầu màn lừa gạt đặc sắc của mình.

Đừng thấy Triệu Văn Thao không hiểu về hí kịch nhưng nói về vở kịch mà mọi người thích xem thì lại rõ ràng mạch lạc.

Hơn nữa tài ăn nói của người này cũng tốt, làm lãnh đạo không ngừng gật đầu.

Trong lòng còn đang suy nghĩ, Tiểu Triệu này nói thật là có lý.

"...Đoàn trưởng, tuy vở diễn cũ hay nhưng không thể hoàn toàn dựa vào vở kịch cũ. Chúng ta có vài vở mới mẻ, tre già rồi còn có măng mọc không phải sao?" Triệu Văn Thao thành khẩn nói: "Còn nữa, thưa đoàn trưởng, ngài cũng thấy rồi, mọi người càng thích xem phim điện ảnh hơn. Vì sao chứ? Không phải bởi vì mới mẻ sao?"

"Đã xem kịch trên sân khấu biết bao nhiêu năm rồi, còn điện ảnh giờ mới xem được mấy năm? Đổi hình thức khác, mọi người sẽ càng thích hơn. Mặt khác điều quan trọng nhất chính là làm ra bộ phim điện ảnh, làm ra nhiều băng từ, mở rộng ra toàn huyện cũng không có vấn đề gì. Nếu như hát trên sân khấu thì diễn viên sẽ mệt chết mất. Băng từ điện ảnh tốt lắm, vừa bán ra bên ngoài, cả đoàn kịch ngồi trên giường lò đã có thể kiếm tiền!"

"Tiểu Triệu nói không sai, nhưng mà là đoàn văn nghệ trong huyện, chúng tôi vẫn muốn phát triển văn nghệ, sao có thể lười biếng chứ? Huống chi, kiếm tiền cũng không thể trở thành mục đích của đoàn." Đoàn trưởng nói với miệng lưỡi nhà quan.

Triệu Văn Thao nhẹ nhàng như không đưa một chiếc mũ cao lên: "Đoàn trưởng giác ngộ của ngài quả là cao! Tôi không nghĩ đến điểm này, tôi chỉ cảm thấy trời rét căm căm mà các diễn viên của chúng ta lên sân khấu là hát liền cả một ngày trời, rót đầy gió Tây Bắc vào bụng, mùa hè nóng như vậy còn phải mặc quần áo dày nhường ấy, quá vất vả. Nếu như làm thành phim điện ảnh thì không phải sẽ nhẹ nhàng hơn ư? Ngài đừng chê cười, tôi không có kiến thức gì cả, chỉ nói lời thật lòng thôi."

Bất kể là đoàn trưởng hay là Tần Minh, Cao Tường đều cảm thấy trong lòng ấm áp vì lời nói thật lòng này.

Đoàn trưởng vui vẻ: "Tiểu Triệu à, cậu mà còn không có kiến thức thì ai mới gọi là có kiến thức? Cậu nói rất đúng, làm thành phim điện ảnh cho dân chúng xem thì bất kể là phương diện nào cũng có lợi với đoàn. Ít nhất chúng tôi có thể có thời gian rảnh rỗi để tạo ra càng nhiều vở kịch hay hơn nữa, nghiên cứu ra vở diễn càng tốt hơn!"

Triệu Văn Thao khâm phục mà nhìn đoàn trưởng: "Đoàn trưởng, tôi cũng không biết nói gì cho tốt, có người đoàn trưởng nhìn xa trông rộng như ngài dẫn dắt thì khẳng định đoàn kịch trong huyện chúng ta sẽ càng ngày càng tốt, đám dân chúng như bọn tôi cũng có thể xem được càng nhiều vở kịch hay. Nếu như tôi nói những tin tức này cho các bà con, không biết bọn họ sẽ phấn khởi cỡ nào đâu!"

"Thật ư? Các bà con thích xem kịch như vậy sao?" Không biết có phải cố ý hay không mà đoàn trường lại nói như thế nói.

Triệu Văn Thao lập tức nói hết: "Đoàn trưởng, ngài không biết đấy thôi, ở nông thôn này không có gì cả, mỗi ngày chỉ biết làm việc, buổi tối đặt mình xuống là ngủ. Ngài nói xem cuộc sống này có gì thú vị không? Mấy năm trước đây có một thôn hát tuồng, cách thôn chúng tôi hơn hai mươi dặm. Ngày nóng bức, người trong cả thôn đều đi xem, đến buổi tối thì mệt vô cùng. Khi đó ai cũng nghĩ nếu như ở ngay thôn nhà mình cũng xem được vở kịch thì tốt biết bao nhưng cho đến tận bây giờ kịch mới được diễn ở trong thôn."

"Đoàn trưởng, ngài không biết đấy thôi, bất kể là người lớn hay trẻ con thì đều thích xem cả. Ngài không tin thì cứ hỏi Cao Tường và Tần Minh, bọn họ đã đi diễn nên cái gì cũng biết đấy."

Tần Minh và Cao Tường gật đầu nói: "Đoàn trưởng, đúng là như thế. Các bà con đều rất hoan nghênh chúng tôi, diễn ở một thôn mà người ở thôn lân cận cũng đều tới xem, còn có rất nhiều người cả nhà cùng tới."

Đây là sự thật, bọn họ không hề nói dối. Đoàn trưởng cũng đã nghe những diễn viên khác nói nên tin vào lời này, huống chi anh ta cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi.

"Ha ha! Vậy là tốt rồi, chỉ cần quần chúng thích thì chúng tôi sẽ làm!" Đoàn trưởng giải quyết dứt khoát.

Đi ra từ chỗ của đoàn trưởng, Cao Tường và Tần Minh vẫn còn choáng váng. Như vậy là đã xong rồi ư?

Triệu Văn Thao nghe thấy nghi vấn của bọn họ thì cười nói trong lòng, có thể không xong sao?

Phim điện ảnh được hoan nghênh cỡ nào đã rõ như ban ngày, đoàn trưởng không phải tên ngốc, sao lại nhìn không ra?

Hơn nữa, cho dù không vì tiền thì đoàn trưởng cũng sẽ đồng ý vì danh tiếng, hoặc chỉ để cuộc sống của cả đoàn kịch được tốt hơn.

Đương nhiên lời này không tiện nói rõ ràng ra với hai người này, bọn họ vẫn chưa quen thuộc tới mức ấy nên Triệu Văn Thao chỉ tiếp tục khen đoàn trưởng một lòng vì dân một lòng vì đoàn kịch vì diễn viên, là một người đoàn trưởng tốt nên mới đồng ý.

Hắn đoán không sai, đoàn trưởng đồng ý quả thật là vì suy nghĩ cho sự phát triển của đoàn kịch, mà muốn phát triển thì nhất định phải kiếm được tiền. Tuy rằng nhìn bên ngoài thì đoàn kịch cũng không tệ lắm, thật ra đoàn trưởng ở trong đó nên đã sớm cảm thấy điện ảnh phát triển nhanh chóng và mãnh liệt, nếu như vẫn không tìm ra được đường đi thì sớm muộn gì đoàn kịch cũng bị điện ảnh đè lên.

Hơn nữa vở kịch mới Triệu Văn Thao soạn ra quả thật rất được hoan nghênh nên lúc này mới đồng ý.

Triệu Văn Thao đi rồi, Cao Tường còn thấy không chân thật, Tần Minh lại nhận ra trước và nói: "Người này thật không đơn giản!"

"Có ý gì?" Cao Tường hỏi.

Tần Minh nói: "Anh quên à, thứ anh ta bán là thỏ đấy."

"Hả?" Cao Tường vẫn không hiểu ra sao.

"Vở diễn này mà được làm thành phim điện ảnh thì thỏ của anh ta sẽ nổi tiếng theo bộ điện ảnh!" Tần Minh tấm tắc khen ngợi: "Người này thật là một tay giỏi làm ăn!"

Cao Tường hiểu ra, giật mình nói: "Lúc tìm chúng ta đóng kịch cho thỏ của mình, anh ta đã nghĩ được đến những chuyện này rồi ư?"

"Không biết, mà bất kể có nghĩ tới hay không thì cũng đều là kết quả này thôi." Tần Minh lắc đầu, tỏ vẻ vô cùng cảm khái.

Bọn họ đã suy nghĩ nhiều rồi, Triệu Văn Thao không phải thần tiên, sao có thể suy xét xa như vậy, chỉ là thúc đẩy từng bước một thôi.

Trước khi về nhà, Triệu Văn Thao gọi điện thoại cho Diệp Minh Bắc. Hiện tại hắn rất thích điện thoại, thứ này quá tốt, có tin tức gì đều có thể nhanh chóng truyền đạt, không hề làm lỡ việc chút nào!

Lúc này hắn đã nghĩ ngày nào đó phải hỏi thử xem liệu trong nhà có thể lắp một cái không. Đến lúc đó có chuyện gì cứ nằm ở trên giường lò tạo một cuộc điện thoại thì tốt biết bao!

Không thể không nói, Triệu Văn Thao chính là người làm buôn bán trời sinh, bằng không thì sẽ không mẫn cảm đối với việc truyền tin tức đi như vậy.

Diệp Minh Bắc nghe Triệu Văn Thao nói xong, trong lòng cũng không biết nói gì mới tốt. Xem một vở kịch đã có thể đẩy mạnh tiêu thụ của thỏ, còn muốn làm phim điện ảnh. Sao đầu óc người này lại thông minh như thế nhỉ?

Trở về nói với Chu Mẫn, Chu Mẫn ngây ngẩn cả người, mẹ Diệp ở bên cạnh nghe thấy thì nở nụ cười.

"Thằng nhóc thối tha này, chẳng trách ai cũng nói số nó đỏ, thật đúng là vậy! Con xem hát một vở kịch cũng có thể bán thêm mấy con thỏ, còn làm cả phim điện ảnh nữa. Ai có thể có số đỏ như nó chứ?" Mẹ Diệp thấy dì không hiểu, liền nói với anh ta: "Mẹ nói với con này, mẹ chưa từng thấy ai có vận may như cậu con rể kia của mẹ đâu!"

Blah blah một phen.

Diệp Minh Bắc đã quen với việc mẹ mình khen Triệu Văn Thao nên không thèm để ý, ngồi ở bên giường của Chu Mẫn lên tiếng.

"Bây giờ mồm mép Văn Thao càng ngày càng lưu loát, còn lợi hại hơn cả lúc anh chưa tới đấy. Khẳng định là anh đoàn trưởng kia bị lừa gạt rồi. Làm phim điện ảnh? Chú ấy nghĩ như thế nào vậy chứ?" Diệp Minh Bắc nói nửa ngày không thấy Chu Mẫn đáp lại, vừa thấy vợ như có điều suy nghĩ thì vội nói: "Mẫn Mẫn, em làm sao vậy, không thoải mái sao?"

Chu Mẫn sửng sốt, cười nói: "Không ạ, em đang suy nghĩ đến việc làm phim điện ảnh mà Văn Thao nói. Chú ấy nói vở diễn kia là quảng cáo thỏ mà chú ấy làm, nếu như vở diễn này được làm thành phim điện ảnh thì thỏ của chú ấy khẳng định sẽ nổi tiếng đấy!"